Chương 13

“Nhà hát nhuộm m/áu” không hổ danh là phó bản có độ khó Thiên tự cấp 1. Chỉ mới hai ải nhỏ, mà đã làm 16 người chơi mất mạng. Nếu không có ta và Lý Trấn nhúng tay vào, sợ là sẽ có nhiều người ch*t hơn. Cũng không có gì ngạc nhiên nếu toàn quân bị diệt. Vượt qua “Sò/ng b/ạc” của Q/uỷ Mệnh, Lý Trấn vào phòng nghỉ, đem cho ta hai tách trà màu trắng sữa ngà ngà. Hương thơm thoang thoảng, thấm vào ruột gan, bên trong còn có viên gì tròn tròn không biết tên. Sau khi đưa cho Hứa Thanh Thanh một tách, ta hỏi: “Đây là gì vậy?” “Hoàng hậu đại nhân à, là một thứ đồ uống rất ngon của thế giới chủ, gọi là trà sữa.” “Trà sữa?” Nghe thật lạ lẫm: “Ta từng nghe nói tới trà xanh, hồng trà, bạch trà, thế mà chưa từng nghe trà sữa.” Thôi cũng không cần nói, mà nó hơi ngọt nè. “Thích không?” Ta khẽ gật đầu: “Cũng ngon.” Lý Trấn nghe thế, vội quay đầu, gọi Q/uỷ Mệnh tới trước mặt. “Mau mau mau, lấy tấu chương của ngươi ra ghi lại.” Q/uỷ Mệnh hơi bối rối: “Ghi… ghi cái gì ạ?” Có vẻ như hắn ta dự cảm được có chuyện chẳng mấy hay ho. Lý Trấn nghiêng đầu cười: “Chờ sau khi lên triều, ta sẽ bổ nhiệm ngươi làm sứ giả trà sữa tam phẩm, chuyên phụ trách tạo ra các công thức trà sữa cho hoàng hậu, rồi đem giao cho ngự thiện phòng.” Q/uỷ Mệnh vỗ đầu, đúng như dự cảm. Mới được thoải mái vài phút ngắn ngủi, mà giờ hắn lại bị dày vò. “Hoàng thượng, thần là một quan văn, người kêu thần xử lý đối nội, thần làm được, người kêu thần thiết kế trò chơi gi*t người, thần làm được, nhưng về cái vụ trà sữa… có lẽ hơi quá đáng rồi...” Càng về sau, giọng điệu như càng nhỏ. Gần như trở thành tiếng ong “vo ve” bên tai. Nhìn tên nhóc lộ ra dáng vẻ tủi thân, bắt đầu bứt bứt đầu ngón tay. Lý Trấn nheo mắt nhìn Q/uỷ Mệnh, sờ cằm: “Trước giờ, ta luôn cho rằng nhà ngươi là thuộc hạ thông minh nhất của ta, thế mà lại không làm được sao?” Thấy bầu không khí có hơi căng thẳng, Hứa Thanh Thanh vốn chưa bao giờ dám tham gia vào cuộc nói chuyện, từ ngồi rìa rụt rè đứng dậy giơ tay. “Chuyện là… chị ơi, anh rể, em có làm ở tiệm trà sữa, em biết một chút xíu xiu về pha trà.” Cô ấy vừa dứt lời, mắt Lý Trấn như phát sáng. Dường như y đã tìm thấy vị c/ứu tinh. “Tốt quá, trù phòng của hoàng hậu được c/ứu rồi! Ta phong cho cô làm phó sứ trà sữa ngũ phẩm, dốc toàn lực giúp nghiên c/ứu chế biến món trà sữa!” Hứa Thanh Thanh sững người một giây, chỉ vào bản thân: “Hả? Em cũng được sao?” Mặc dù không hiểu chức quan đó dùng làm gì, nhưng chức quan đó đến sao mà đơn giản dữ vậy chớ. Không chỉ như thế, Lý Trấn còn vui mừng vỗ vai cô ấy: “Cũng vì vừa rồi cô gọi ta một tiếng anh rể, làm ta rất vui, ta sẽ thăng cho cô lên tứ phẩm!” Hứa Thanh Thanh: “...” Nhìn bộ dạng ngờ nghệch nhếch nhác không hiểu chuyện gì đang xảy ra của cô nhóc, ta xoa đầu con bé. “Hoàng thượng là vậy đấy, trước giờ làm gì cũng đều tuỳ hứng như thế, cứ tập làm quen đi.” Trút bỏ dáng vẻ lạnh lùng đ/áng s/ợ, Lý Trấn nhảy nhót chỉ dẫn Q/uỷ Mệnh viết việc làm trà sữa vào sách sử như thế nào, để cho thật hoành tráng. Nét h/ồn nhiên chợt hiện lên trên khuôn mặt y, khiến người khác thấy đáng yêu mà bật cười.