Chương 14

“Các ngươi các ngươi, trước mặt là cửa ải thứ 3 của Nhà hát nhuộm m/áu!” Cái giọng đầy nhiệt tình, hăng hái của Lý Trấn hoàn toàn không ăn nhập gì với không khí tối tăm ảm đạm của phó bản này. Đám người bình luận đã mất hứng thú với cái phó bản này từ lâu rồi. “Trước ngày hôm nay, có nằm mơ tôi cũng không ngờ, có một Boss lại thích đi làm hướng dẫn viên du lịch.” “Tôi đứng hình luôn, mùi vị kịch tính của m/áu kết hợp với mùi yêu đương sến sẩm, cho hỏi cái game kinh dị này rốt cuộc nó có vị gì vậy?” “Cậu quan tâm làm gì, tôi thấy hoàng hậu và hoàng thượng rất chemistry đó nha.” “Nói cũng đúng nha, nếu kết hợp với chuyện yêu đương thì cũng không bị lạc quẻ nha.” Nhìn đống ký tự chạy qua, ta hơi thắc mắc. “Hoàng thượng, “chemistry” là gì?” Lý Trấn không những không giải thích cho ta, mà còn hưng phấn chỉ lên trời. “Nói được chemistry là gì, phong chức quan thất phẩm.” “Hả?” Q/uỷ Mệnh đang cầm tấu chương, ai cũng đứng hình: “Hoàng thượng, như thế không được đâu!” “Kệ đi, hôm nay hoàng thượng đang vui.” Có trời mới biết Q/uỷ Mệnh phải mất bao lâu để khuyên can y, rốt cuộc cũng thuyết phục được y bỏ đi cái ý tưởng buồn cười này. Để y làm hoàng đế, thiệt là làm văn võ cả triều phải chịu khổ mà. Sau khi tới sân khấu trung tâm của nhà hát, cuối cùng chúng ta cũng được nghe quy định của cửa ải thứ 3. “Cửa ải thứ 3: Nghĩa địa Quốc sư” “Quốc sư sở hữu lực lượng vũ lực hùng mạnh, dùng trấn thủ ải này, người chơi đến ải này sẽ bị tấn công bằng vũ lực.” “Trong 30 phút, người chơi không được rời sân khấu, nếu vi phạm, out.” “Đánh bại quốc sư, hoặc chật vật sống sót! Chúc các ngươi may mắn.” Nhìn thấy nơi này, ta có chút tò mò. Quốc sư? Nếu như nhớ không lầm, trong triều hình như không có người này mà. Sau khi một người mặc áo choàng chậm rãi từ phía sau sân khấu bước lên, ta mới biết được người trước mặt là ai. “Hở, không phải là Thừa tướng đó sao?” Tưởng ai đâu xa lạ. Rõ ràng là luôn đứng đầu hàng, thế nhưng lúc nào cũng thượng triều trễ. Cả ngày thì ngơ ngơ ngác ngác, lúc nào cũng gật gà gật gù. Chẳng bao giờ thấy đưa ra chiến lược, hỏi gì cũng không biết, lúc nào cũng ôm quyển sách ngâm c/ứu thứ gì đó. Lúc trước ta cứ thắc mắc, là được ai chống lưng. Giờ thì ta đã hiểu rồi. Thì ra ban đêm phải ra ngoài làm thêm. Chẳng trách, một bước lên mây, chỉ mới 5 năm, mà từ một tên ất ơ, trở thành người dưới một người trên vạn người. Thảo nào hắn ta trở thành tâm phúc, đạt được sự tin tưởng tuyệt đối của hoàng thượng. Hoá ra tình bạn sâu sắc của hai người đó là từ phó bản này mà ra. Thừa tướng dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, như là đang suy nghĩ trăm phương ngàn kế để đ/á/nh nhau với người chơi. Quệt miệng nói: “Chỉ có 4 người, sao mà đủ cho ta đ/á/nh?” Lúc hắn mở mắt, vừa vặn chạm mắt với ta. Hắn ta sững người, lắc lắc đầu, vội nhắm rồi lại mở mắt nhìn cho kỹ. “Gì vậy trời, mình chưa tỉnh ngủ à.” Mặt ta sạm xuống: “Không, nhà ngươi không có mơ.” Sau khi x/á/c định bản thân không nhìn nhầm, hắn ta sợ đến nỗi quỳ rạp xuống đất: “Hoàng hậu nương nương, sao người đến đây?” Ta không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại rất hứng thú với quy tắc để qua ải. “Cho nên nói, nhà ngươi phải đ/á/nh một trận với ta đúng không?” Thừa tướng vừa nghe xong, toàn thân run lên. Q/uỷ Mệnh đang nhẹ gánh ở phía sau, hả hê nói: “Vị huynh đệ, chắc lại nhức nhức cái đầu rồi đây.”