Cửa ải thứ hai nằm sâu trong hành lang ngoài cửa.
Con Cương thi nhảy tưng tưng phía trước dẫn đường, đám người cùng nhau chậm rãi tiến vào cửa ải.
Không tốn thời gian cho việc tìm ki/ếm manh mối, cuộc hành trình thật bình yên.
Toàn bộ người chơi đều cảnh giác, không dám lên tiếng, bão bình luận trên không trung lại bắt đầu n/ổ ra tranh cãi.
“Nói thật, tôi theo dõi livestream mấy ngày nay rồi, đây là lần đầu tôi thấy cảnh tượng này.”
“Tỷ lệ sống sót cao, thôi thì miễn cưỡng chấp nhận đi, nhưng Boss lại đích thân dẫn đường, thật quá lạ lẫm.”
“Nói cho tôi biết, có phải người chơi đó đã kích hoạt cơ chế ẩn nào không?”
“Hử? Cũng có khả năng. Nói không chừng con nhỏ đó đã tìm thấy cơ quan đặc biệt nào đó, có thể trực tiếp điều động Boss.”
Những suy đoán trên bão bình luận càng lúc càng rõ ràng, đám người chơi không chịu ngồi yên nữa.
Một cô gái vội vã bước đi, đột nhiên bước tới trước đám người chơi.
Trong tay cô ấy đang cầm một cuộn vải mềm màu vàng.
“Mọi người, hình như tôi tìm được cách phá đảo phó bản này rồi.”
Vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt, tập trung mọi ánh nhìn về phía cô gái đó.
“Vừa nãy, trên đường tới đây, tôi đã quan sát kỹ dọc hai bên hành lang dẫn tới căn phòng này.”
“Không biết mọi người còn nhớ tên của phó bản này không, Nhà hát nhuộm m/áu.”
“Không sai, nơi này là một rạp hát, hậu trường nằm bên trong gian phòng này, vừa hay có một phòng thay đồ.”
“Nhân lúc mọi người không để ý, tôi đã lén vào xem thử, quả nhiên ngay góc tường bị khuất phía trong, tôi đã tìm thấy một chiếc phượng bào.”
“Hoa văn của nó giống y bộ nhỏ kia đang mặc.”
Khi nghe cô ta nói xong, tất cả người chơi đều hít một hơi thật sâu.
Ai nấy như được khai sáng.
“Cho nên ý của cô là, chỉ cần mặc bộ phượng bào như con nhỏ đó, thì sẽ điều khiển được Boss và đám quái vật.
Cô gái nhếch môi tự tin: “Đúng vậy!”
Rồi cô ta nhẹ nhàng mở bọc vải màu vàng cuộn trên tay ra, khoác lên người.
Bão bình luận cũng theo đó sôi trào.
“666 quá.” (Đỉnh quá)
“Người này thông minh thật, giành hết những gì tôi muốn nói rồi.”
“Thảo nào, đây là cơ chế của phó bản, thế mà tôi tưởng game xảy ra lỗi.”
“Ai cũng biết, sau khi phá đảo phó bản thì phần thưởng sẽ được chia đều, hiện tại hai người này đều nắm trong tay quyền kh/ống ch/ế Boss, liệu họ có ra tay ch/ém gi*t lẫn nhau, nhằm đ/ộc chiếm phần thưởng không?”
“Kịch tính quá, có như thế mới tạo nên kịch tính.”
Trước ánh mắt hoan hô của mọi người, cô ta đầy tự tin, mặc vào chiếc phượng bào giống như ta, chậm rãi bước tới gần Lý Trấn.
Nghiêm nghị nói: “Quỳ xuống.”
Trong đầu Lý Trấn hiện lên một đống dấu chấm hỏi.
“Ngươi là ai, mà dám cả gan bảo ta quỳ?
Cô gái ngơ ngác: “Hả? Không đúng sao?”
Một cơn gió tanh thổi qua, Lý Trấn vậy mà đã t/àn b/ạo ra tay.
Chỉ với một đ/ao, m/áu văng tung tóe khắp nơi.
Khuôn mặt góc cạnh của y lộ ra vẻ tà/n nh/ẫn.
Cho đến lúc này, đám người chơi thoải mái nãy giờ mới nhớ ra, y là tên “bạo quân” khét tiếng.
Ta vừa định hỏi y, sao lại ra tay t/àn b/ạo như thế, thì y đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Cơn gió mùa xuân dịu dàng vuốt lên trên má.
Cũng không biết đã học ở đâu cách thay mặt của kịch Tứ Xuyên, mà lại thay đổi vẻ mặt đặc sắc như thế.
“Sao người đến chỗ này rồi, còn mang theo y phục của thần thiếp?”
Y lau vết m/áu trên mặt ta: “Lâu rồi không đến cung Thu Nguyệt, ta thật sự nhớ hoàng hậu, đành để y phục của nàng ở đây, cho đỡ nhớ.”
Bão bình luận muốn sụp đổ.
“Gh/ê quá, sao tui ngửi thấy mùi yêu đương sến sẩm trong game kinh dị vậy trời.”