Sau phần dạo đầu, chúng ta đến cửa ải thứ hai.
Trên sân khấu có đặt một chiếc bàn gỗ nhỏ, sau bàn gỗ, có một người đàn ông tóc dài đang đứng.
Anh ta đang mặc áo quan văn ngũ phẩm, mặt mũi trông rất quen.
“Cửa ải thứ 2: Canh bạc của Q/uỷ Mệnh”
“Q/uỷ Mệnh mời các bạn tham gia canh bạc của hắn.”
“Nếu thắng thì có thể đi tiếp cửa ải kế tiếp, nhưng những ai thua, thì phải để lại linh h/ồn và m/áu thịt nơi này.
“Ai không tham gia, loại.”
Chúng tôi bị buộc phải xếp hàng theo quy định, Lý Trấn đi bên cạnh ta.
Y chỉ vào Q/uỷ Mệnh trên sân khấu, nói: “Sơ Thất, nàng có biết, tên nhóc đó rất cơ trí đa mưu, có thể nói là thông minh bằng một nửa của nàng.”
Ta cũng quá quen với cái cách khen ngợi người khác một cách kỳ lạ của y, thuận miệng hỏi: “Thông minh như thế nào?”
“Ta giao cho tên đó nhiệm vụ tạo ra một trò chơi, tên đó liền tạo ra sò/ng b/ạc này, mỗi lần tham gia phó bản đều thay ta gi*t rất nhiều người chơi, có thể coi như là Á quân ở đây.” Lý Trấn nói với giọng điệu tràn đầy hài lòng, “Nhưng gần đây, hắn ta có vẻ mệt mỏi, ta định sẽ thăng chức hắn ta lên tam phẩm trong hai ngày tới.”
Lời vừa dứt, tiếng kêu thảm thiết như x/é nát tâm can từ sân khấu đằng xa truyền tới.
Người chơi đầu tiên, đặt cược thất bại.
Loại.
Thịt nát bấy như tương, ch/ôn thây vĩnh viễn nơi này.
Khó khăn lắm mới có màn kí/ch th/ích như vậy, khiến cho những người xem livestream và người chơi bừng tỉnh.
Hứa Thanh Thanh xếp hàng phía sau ta, hiển nhiên cũng bị dọa sợ đến tỉnh người.
Thấy ta quay lại nhìn, cô ấy do dự không biết nên hay không nên nói chuyện với ta, vừa nói nhưng lại thôi: “Chị Mạnh…”
Ta mỉm cười: “Yên tâm, có ta ở đây, không ai dám động đến cô đâu.”
Cô ấy liếc nhìn ta, khẽ gật đầu, rồi lại vô ý h/oảng s/ợ nhìn qua tên hung tàn “bạo quân” bên cạnh.
Lý Trấn gãi đầu, cười hè hè: “Cô là bạn của Sơ Thất phải không? Sorry vì lúc nãy dọa cô sợ, yên tâm đi, chúng ta sẽ bảo vệ cô.”
Ta bức bối khó hiểu: “Cái gì mà sơ ri? Người học ở đâu mấy cái từ đó?”
Lý Trấn: “Cái này gọi là ngoại ngữ, khó lắm đó!”
“Vậy khi nào hồi cung thì dạy cho thần thiếp với.”
Y ngẩng đầu ưỡn ng/ực: “Ta cũng chỉ biết có mỗi câu này.”
“...”
Người cũng m/ù chữ mà đắc ý gì chứ.