Chương 6.
Trên đường về trường, tôi ngồi ở ghế phụ.
Lục Tư Niên lái xe rất êm, cơn buồn ngủ ập đến, tôi vô tình ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, xe đã dừng ở cổng trường từ lúc nào không hay.
Tôi bật dậy, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Tư Niên đưa tay vuốt lại lọn tóc dựng đứng của tôi.
"Tỉnh rồi à, có bị chóng mặt không?"
Tôi vội vàng lắc đầu: "Đàn anh, em xin lỗi, em vô tình ngủ quên mất, cảm ơn anh đã đưa em về!"
Nói xong, tôi mở cửa xe định bước ra, kết quả bị dây an toàn kéo lại.
Lục Tư Niên thấy vậy cười một tiếng, đáy mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Anh ta nghiêng người giúp tôi tháo dây an toàn, hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi, hơi ng/ứa ng ứa.
Ngay sau đó, anh ta nói nhỏ bên tai tôi: "Sao mặt em đỏ vậy?"
Tôi bịa ra một lý do: "Trong xe nóng quá, đàn anh, em về trước đây."
Trở về ký túc xá, tôi tự an ủi bản thân, chẳng qua chỉ là ngủ quên trên xe người ta, còn bị dây an toàn "đ/ánh" cho một trận thôi mà.
Tôi nằm vật ra giường, nhận được tin nhắn của Giang Lan gửi đến.
[Tiểu Thần, sao tài khoản livestream của cậu bị xóa rồi?]
Tôi vừa định trả lời thì cậu ấy đã gọi điện đến.
"Chuyện gì vậy?"
Tôi giải thích: "Có một Alpha tặng cho tớ rất nhiều ngôi sao nhỏ, bảo tớ xóa tài khoản, sau này chỉ livestream cho mình anh ta xem."
Giang Lan nhắc nhở: "Chú ý chừng mực, đừng tiết lộ thông tin cá nhân của mình."
"Yên tâm đi, tớ biết điều đó, hơn nữa theo như tớ quan sát, anh ta chắc không phải người x ấu."
"Vậy thì tốt, tớ không nói chuyện với cậu nữa, tớ phải đi xem phim với bạn trai rồi."
Cúp điện thoại, màn hình hiện lên thông báo tin nhắn mới.
Tin nhắn mới từ L hiện lên, là một bức ảnh.
Tôi không suy nghĩ nhiều, trực tiếp bấm vào xem.
Thứ hiện ra trước mắt là một tấm ảnh chụp trước gương, người trong ảnh chỉ để lộ nửa khuôn mặt dưới, răng c/ắn lấy vạt áo thun đen, để lộ những đường nét cơ thể săn chắc ẩn dưới lớp vải.
Vai rộng e/o thon, tỷ lệ cơ thể cực phẩm.
Tôi bật dậy như lò xo, ngồi thẳng trên giường.
Gương mặt vừa mới bình tĩnh lại được một lúc bỗng chốc nóng bừng.
L: [Anh đã hứa với em rồi mà.]
Anh ta tiếp tục nhắn:
[Bảo bối thích không?]
Tôi thành thật trả lời: [Thích ạ, anh có thân hình đẹp thật.]
Ngay sau đó, điện thoại nhận được thông báo chuyển khoản.
[Bạn nhận được một khoản chuyển khoản.]
Tôi: [Em ngại quá anh ơi.]
[Bạn đã nhận chuyển khoản.]
Kiểu "kim chủ" thế này có tìm đỏ mắt cũng không ra!
Ngẫm nghĩ một chút, với tinh thần "nhân đạo", tôi quyết định phải tặng quà đáp lễ.
[Anh ơi, cho em xin địa chỉ được không ạ, em muốn gửi quà cho anh?]
L nhanh chóng gửi đến một dãy địa chỉ.
Anh ta vậy mà lại ở cùng thành phố với tôi.
Tôi thầm hạ quyết tâm, phải cẩn thận hơn nữa, nhất định không được để lộ thân phận.
Tôi tiếp tục nhắn tin: [Anh còn muốn gì nữa không ạ?]
L: [Cái gì cũng được sao?]
Một lát sau, khung chat hiện lên dòng chữ nổi bật.
[Muốn nhìn bảo bối mặc váy.]
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn này, ngẩn người ra mấy phút.
Anh ta có sở thích gì kỳ lạ vậy?
Lâu thật lâu, tôi c/ắn răng đồng ý.
Mặc váy thì đã sao?
Tôi, một Beta "thép không gỉ", có thể co có thể duỗi.
[Hay là đợi em đi teambuilding về rồi mặc nhé?]
Đối phương trả lời ngay lập tức: [Được.]
[Đã hứa với anh thì không được nuốt lời.]
Buổi tối, tôi tranh thủ ra chợ đêm dạo một vòng.
Tại một quầy hàng b/án đồ trang trí nhỏ, tôi "chịu chi" chọn món đồ đắt nhất.
Để tránh bị L phát hiện tôi và anh ta ở cùng thành phố, tôi còn dặn dò dịch vụ chuyển phát chậm hai ngày hãy gửi đi.