Chương 4
Nghe xong lời này, tôi lập tức bắt đầu khởi động đi đến tầng thứ hai.
Khi đến gần lớp học đầu tiên ở cầu thang thì trực tiếp đi vào ngồi, lặng lẽ đợi tiếng chuông vào học vang lên.
Do đã có kinh nghiệm từ tiết học trước nên tôi không dám vào ngồi trong thời gian phút chót lắm.
Cho dù biết mỗi phòng học đều có những quy tắc riêng của mình nhưng khó tránh trong lòng có chút sợ hãi.
Cứ khó khăn chờ đợi những mười mấy phút, cuối cùng cũng đợi được tiếng chuông chuẩn bị vang lên, người trong lớp cũng ngày càng nhiều hơn.
Đương nhiên thông qua chế độ loại người tàn khốc ở vòng một thì bây giờ trong lớp học có không đến mười người ngồi.
Ba mươi giây cuối cùng, giáo viên đứng dậy trong sự im lặng, lấy phấn trắng ra bắt đầu viết ở trên bảng.
Tất cả mọi người đều nín thở, nhìn nét chữ của giáo viên.
“Quy tắc lớp học: lớp học này không cần…”
Ngay lúc giáo viên đang viết quy tắc, tôi nghe thấy bên tai truyền đến những tiếng bước chân vội vã, gót giày truyền đến tiếng vang trong trẻo.
Đợi đến khi chỉ còn lại hai chữ cuối cùng, một bóng dáng nhìn chung có chút chật vật bước vào trong lớp học.
...
Người bước vào là một cô gái, trên mặt còn có chút đỏ do vừa chạy nhanh.
Cô ta vội vã chui vào trong lớp học, xém chút nữa đã ngã một cú, tôi đưa một cánh tay ra cũng xem như cô ta có thể bám và đứng vững, không ngã xuống đất.
Mà ngay lúc này, tiếng chuông vào lớp vừa hay vang lên, hai chữ cuối cùng của giáo viên cũng đã viết xong rồi.
Cô ta kịp vào lớp học thuận lợi trong mấy giây cuối cùng, lúc thở phào nhẹ nhõm đồng thời nở một nụ cười mỉm với tôi.
Có thể nhìn thấy cho dù rất hoảng lo/ạn nhưng cô ta vẫn giữ lễ độ.
Nhưng khi tôi quay đầu lại nhìn, lại phát hiện hai chữ cuối cùng giáo viên ghi lại là…
Biểu cảm.
“Quy tắc lớp học: lớp học này không cần biểu cảm.”
Tôi vốn dĩ còn muốn cười mỉm lại với cô gái thì đột nhiên đơ cứng mặt lại.
Tiếp đến là một tiếng hét kinh khủng vang lên, cô gái ở bên cạnh tôi vậy mà lại trực tiếp bị chẻ làm đôi.
Màu m/áu đỏ tươi nhuốm đầy khoé mắt của tôi, trong lòng tôi vô cùng sợ hãi.
Nhưng nhìn thấy dòng chữ màu trắng lên cái bảng đen, nhất là hai chữ “biểu cảm” chói mắt kia.
Tôi hiểu ra cho dù cơ bắp của tôi đã không nhịn được run lên thì tôi cũng không thể “sợ hãi.”
Tuyệt đối không thể.