Chương 5

“Chúc mừng những người còn sống, có thể tiếp tục nghe giảng.” “Sau khi tiết học thứ hai kết thúc, trường học còn lại hai trăm hai mươi học sinh.” “Thật lòng mà nói, mấy người đã có thể bắt đầu mong chờ bữa trưa hôm nay rồi.” Sau bốn mươi phút đồng hồ. Cho đến khi giọng nói thân thuộc đó cùng với tiếng chuông hết tiết vang lên, cuối cùng tôi cũng có thể thở dài một hơi. Sau khi tận mắt chứng kiến cô gái mỉm cười đó bị chia làm hai ngay trước mặt, tôi không dám có bất cứ biểu cảm gì, thậm chí không dám động đậy cơ mặt một chút nào. Trong cả tiết học dài dằng dẵng, cả khuôn mặt của tôi đã không nhịn được co quắp lại. Trong lúc chưa hoàn h/ồn lại, tôi lướt nhìn cả lớp học, vốn dĩ có mười mấy người đang ngồi bây giờ chỉ còn lại hai, ba bóng người đang không ngừng thở hổ/n h/ển. Muốn nhịn không chút biến sắc trong suốt bốn mươi phút đồng hồ đối với sức chịu đựng và thể lực của người cũng xem như là thử thách tương đối lớn. Nhất là khi có người ở ngay trước mặt mình n/ổ tung, rất khó có thể làm được hoàn toàn không biến sắc. “Vẫn theo quy tắc cũ, mỗi tiết học có hai mươi phút thời gian nghỉ ngơi, mong mọi người đừng lãng phí, có thể ở sân trường, căn tin, phòng thể hình, phòng cờ để thả lỏng tâm trạng, nghênh đón tiết học tiếp theo.” “Tiết học thứ ba sẽ bắt đầu đúng giờ, xin đừng ở cùng một tầng tham gia hai lớp học, kho thịt của căn tin đã sắp đựng không đủ rồi.” Bốn mươi phút căng thẳng đã khiến tôi vô cùng mệt mỏi, chỉ có thể mơ màng leo lên tầng ba, tuỳ ý tìm một lớp học trực tiếp nằm dài trên giường. ... Cho đến khi tiếng chuông chuẩn bị vang lên, tôi mới đột nhiên bừng tỉnh. Vừa ngẩng đầu lên, điều khiến tôi không ngờ đến chính là trong lớp vậy mà tập hợp gần hai mươi dáng người. Tôi ngồi bên cửa sổ quan sát xung quanh, quả nhiên đa số lớp học đều trống rỗng, chỉ vỏn vẹn có lẻ tẻ một hai người ngồi. Trong tình trạng x/á/c suất bị loại kinh khủng như vậy, lớp học này đã gần như bao trọn hơn một nửa số học sinh của ba tầng. Trong tình trạng hoảng lo/ạn, phần lớn mọi người đều khó tránh muốn đến gần đám đông, để tìm sự ấm áp. Đến giờ rồi, giáo viên trên bục giảng đứng lên vô cùng đúng giờ, lấy viên phấn trắng nhanh chóng viết quy tắc của phòng học, tuy gấp gáp nhưng vẫn cẩn thận, chuẩn x/á/c giống như một người máy vậy. “Quy tắc phòng học: Trong lúc giảng bài ở lớp học này toàn bộ quá trình đều cần tiến hành đ/á/nh trống truyền hoa. Sau khi bắt đầu lớp học, giáo viên sẽ đưa một cây d/ao cho học sinh ở gần bục giảng nhất, có thể lựa chọn phương hướng tuỳ ý tiếp tục truyền. Giáo viên cúi đầu giảng bài, mời các học sinh duy trì truyền đi, cấm dừng lại trên ba giây. Khi giọng nói của giáo viên ngừng lại, khi ngẩng đầu thì người cầm d/ao cần trong vòng ba giây rạ/ch một đường trên người mình, nếu không sẽ bị loại.” Khi tôi còn đang nhịn cơn buồn ngủ để đọc thầm thì tiếng giảng bài của giáo viên đã theo tiếng chuông vào lớp vang lên, trực tiếp bắt đầu.