Chương 12

颜自迩
Cập nhật:
Cứ vậy trôi qua mấy tháng, thời hạn ba năm đã đến, nữ chính của chúng ta - Từ San San cuối cùng đã về nước, đây là tin tức tôi nghe được từ chỗ Tống Minh, hơn nữa là người đầu tiên nghe được. “Mấy đứa bạn cũ chúng tôi định hẹn cô ấy ăn bữa cơm, cô có đi không?” Tôi cảm thấy rất kỳ lạ: “Bạn cũ các anh hẹn nhau, tôi đi làm gì?” “Bởi vì cô cũng là bạn cũ của chúng tôi mà! Chúng tôi ăn uống sao có thể không gọi cô được chứ?” Tống Minh phía bên kia điện thoại đang cười ha ha, “Dù sao thì cũng phải nói với cô một tiếng, có đến hay không cũng không sao.” Tôi cảm thấy thật là vi diệu, nhưng thôi vẫn đi, bởi vì tôi rất thích hóng chuyện, để xem xem sau khi tôi thay đổi kịch bản, thì vẫn mệnh sẽ trở nên thế nào nào. Kết quả lúc tôi đến, mọi người đều ở đây, chỉ thiếu mỗi Lâm Việt. “Anh ấy đâu? Mải họp à?” - Tôi nhớ lại một chút, hôm nay anh ấy cũng đâu có lịch trình gì quan trọng đâu ta. “Sao cậu ta dám đến chứ, cô nói xem.” - Tống Minh nháy mắt ra hiệu với tôi. “Anh ấy không đến thì anh gọi tôi đến ấy hả?” “Tôi cũng có biết là cô đến thật đâu, tôi chỉ báo cho cô một tiếng, chuyện này cũng đâu thể giấu cô được, đợi đến khi bị cô biết được thì ch*t.” - Tống Minh cười ha ha nói. Xem ra để giải quyết việc ánh trăng sáng về nước, cũng khiến cho đám trai thẳng này vắt óc suy tính, không biết nên sắp xếp thế nào mới ổn thỏa. Tôi cảm thấy hơi buồn cười, tôi có thể cảm nhận được tất cả mọi người đều đang giúp Lâm Việt tránh bị nghi ngờ, đúng là khác xa một trời một vực so với truyện gốc. Lúc Từ San San bước vào, tôi cẩn thận đ/á/nh giá ngũ quan của cô ta, ngũ quan của chúng tôi đúng là có chút giống nhau thật, nhưng ngoại hình thì vẫn có thể phân biệt được, khí chất lại hoàn toàn trái ngược nhau. Tôi là kiểu người dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không bao giờ cảm thấy người khác có thể giống mình, chứ đừng nói đến việc bảo tôi giống cô ta, tôi luôn nhận thức rõ ràng điều này, có thể là do tôi cực kỳ kiêu ngạo. Ngược lại, Từ San San có vẻ không buông bỏ được. “Đây là sếp Đường của bọn em.” - Lâm Tĩnh ngồi một bên, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, thể hiện rằng chúng tôi là bạn thân, “chị San San, bọn em vẫn thường bảo với sếp Đường, rằng chị trông giống cô ấy lắm luôn~” Từ San San hơi bối rối, nếu như trong truyện gốc, người ngồi ở cái bàn này bị nói là vật thay thế lại chính là Đường Tâm Nhu. “Người đẹp thì đều na ná nhau ấy mà, tỷ lệ vàng đấy.” - Tôi cụng ly với cô ta, cô ta thở phào nhẹ nhõm thấy rõ. Những người ngồi trong bàn không hề phát hiện ra drama gì vừa xảy ra, chỉ coi như đang tám chuyện bình thường thôi. Tôi và Từ San San chưa từng gặp nhau, nhưng con người tôi làm kinh doanh nên cũng quen lối chuẩn bị cho cô ta một món quà gặp mặt, là một chiếc ghim cài áo ngọc trai mang hơi hướng cổ điển, sau đó đám đàn ông con trai uống hăng quá, cô ta cũng đổi chỗ sang ngồi nói chuyện với tôi, mọi người làm quen nhau một chút. Thực ra tình hình của cô ta tôi cũng biết đôi chút, nhà cô ta phá sản rồi, sau đó cô tiểu thư vốn là sinh viên nghệ thuật này phải về nước trả n/ợ, giữa lông mày thấm nét mệt mỏi. “Cô tìm được việc chưa?” “Tống Minh đã sắp xếp công việc cho tôi rồi, để tôi quản lý một khách sạn dưới trướng nhà cậu ấy.” Tôi bảo cũng tốt, add wechat với cô ta, rồi âm thầm rời đi. Lúc hai chúng tôi ra ngoài, chiếc Bentley của Lâm Việt lặng yên đỗ bên ngoài, bật đèn bíp còi một tiếng. Tôi ngồi lên ghế phụ, Từ San San chào hỏi anh qua cửa sổ xe: “Việt, sao hôm nay anh không đến thế?” “Bận quá.” Lâm Việt nói dối không chớp mắt, “Tâm Nhu đến cũng như nhau thôi mà.” “Bận mà giờ vẫn đặc biệt chạy đến à? Vất vả cho anh quá.” - Từ San San khách sáo tiếp lời. “Hơn 11 giờ rồi, đương nhiên phải đến đón chứ.” - Lâm Việt nói. Khi Từ San San nhìn chúng tôi rời đi, nét mặt u ám đi thấy rõ, phảng phất thêm chút ngưỡng m/ộ. Tôi nhắn Tống Minh đến đưa cô ta về. Nhắn xong, tôi quay sang nhìn Lâm Việt: “Anh đang rất căng thẳng.” Đoán chừng anh nhờ Tống Minh báo trước chuyện này với tôi, sau đó tự mình trốn đi thật xa, ai ngờ tôi lại đến thật. Lâm Việt giữ vô lăng, nhìn thẳng về phía trước: “Cũng chẳng còn tình cảm gì nữa.” “Vướng mắc tình cảm phức tạp như vậy, anh có thể xử lý được như thế đúng là không tồi. Cái gọi là “em đến cũng như nhau”, em tặng quà cô ấy, anh lại bảo em đại diện cho anh, có phải anh đang chiếm công của em không thế?” “Ừ, tôi ở ngoài thường ké fame em thế đấy.” Tôi cong khóe môi.