Chương 13.1

颜自迩
Cập nhật:
Từ San San không ở lại Kinh Hải, nhanh chóng đến quán rư/ợu nhà Tống Minh nhậm chức, nó ở một thành phố rất xa. Còn chưa qua nửa năm, vậy mà hai người họ lại kết hôn! Khi tôi nhận được thiệp mời còn không ngờ được, nhưng nghĩ đến việc Từ San San gấp gáp muốn lên chức ki/ếm tiền, còn Tống Minh lại là một tên háo sắc, trong truyện gốc hắn thường nói giúp cho Từ San San, cũng là một con chó nhỏ đeo bám, thì lối phát triển này cũng không bất ngờ lắm. Lâm Việt chạy đi làm phù rể, Từ San San cũng mời tôi làm phù dâu. Nửa năm nay cô ấy cũng thường tám chuyện với tôi, nói thực ra cô ấy chẳng có bạn bè mấy. Đám người Lâm Tĩnh chỉ chuyên bợ đít, thấy gia đình cô ấy sa sút nên xem thường cô ấy. Chắc trong vòng qu/an h/ệ bạn bè của cô ấy, tôi là người duy nhất đối xử ôn hòa với cô ấy. Bữa tiệc cưới cực kỳ phô trương, sau khi hai người kia kết hôn, Từ San San cũng sinh một đứa con gái. Có một hôm cô ấy đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, khóc lóc bảo tôi cô ấy không chịu nổi nữa, muốn ly hôn. Hóa ra gia đình cô ấy sa sút, cô ấy ở nhà họ Tống chẳng có chút địa vị nào, cho dù có hết lòng hết dạ hầu hạ mẹ chồng, nhưng bà ta vẫn không ưa cô, Tống Minh còn ngoại tình khi cô ấy đang trong kỳ th/ai sản, lúc đầu cô ấy còn làm ầm ĩ, nhưng làm ầm lên xong lại bị chịu đò/n. Cô ấy nghĩ rằng chỉ cần sinh con trai, nối dõi tông đường cho nhà họ Tống thì mọi chuyện sẽ tốt hơn, ai dè lại sinh ra con gái. Tống Minh còn chẳng thèm đi lấy giấy kết hôn với cô ấy, ngày nào cũng ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, cô ấy ở cữ cũng chẳng có ai chăm sóc, hơn nữa bọn họ còn chẳng giúp nhà cô ấy trả n/ợ, về mặt tiền bạc cực kỳ khắt khe, sợ cô ấy đem đi trợ cấp cho nhà mẹ đẻ. Tôi đã đoán được kết quả này từ lâu: “Vậy cô dẫn con gái về đây đi, tôi còn nhiều nhà để trống lắm, cô cứ thoải mái chọn một căn.” Cô ấy đơ người một lúc lâu: “... Tâm Nhu, tôi cũng chỉ định kể khổ với cô chút thôi, chứ tôi còn làm gì được chứ? Haizz, tình hình của tôi thế này, rời xa anh ta rồi tôi biết phải làm sao đây? Tôi làm sao mà nuôi con gái?” “Cô không biết ra ngoài ki/ếm tiền à? Tôi giúp cô thuê một bảo mẫu đến chăm con, sau này cô ki/ếm được tiền thì trả tôi tiền thuê nhà và thuê bảo mẫu là được.” “Có lẽ cả đời này tôi cũng trả không nổi, tôi không tìm được việc, ki/ếm việc cũng có dễ đâu…” “Quản lý của Lâm Tĩnh mấy hôm nay từ chức rồi, cô qua đây thế chỗ cô ta đi.” Cô ấy vẫn từ chối, cứ khóc lóc lặp đi lặp lại mấy câu đó, ly hôn không được, cô ấy không ki/ếm được việc, không nuôi nổi con gái. Tôi đặt vé máy bay bay thẳng đến đó, nói chuyện với cô ấy nguyên một buổi chiều: “Cô có biết tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này không? Bởi vì cô ký gửi hy vọng của mình lên người một thằng đàn ông, cảm thấy chỉ cần có đàn ông là mọi thứ sẽ tốt lên thôi, nhưng trên đời làm gì có miếng bánh ngon ăn nào từ trên trời rơi xuống như thế. Cô xem, cô gả đến nhà anh ta, nhìn qua thì tưởng được làm một phu nhân giàu có, nhưng cô sinh con, làm việc nhà, quán xuyến nhà cửa, lại chẳng được nhận một đồng nào. Dì giúp việc nhà tôi lương một năm thêm thưởng cũng phải 200 nghìn tệ (*hơn 700 triệu VNĐ), tôi cũng có dám đ/á/nh m/ắng bà ấy không? Chỉ có dì ấy trách m/ắng tôi thôi.” “Nhưng tôi không chắc chắn mình có thể làm tốt được không… tôi chưa từng đi làm công bao giờ.” “Bên ngoài là rừng rậm, nhưng ở đây là địa ngục, ở địa ngục, cô không có danh dự và giá trị của một con người.” Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của cô ấy rõ ràng đã có chút lay động. Tôi cũng không nhiều lời với cô ấy nữa, vừa vào nhà đã nói muốn dẫn cô ấy và con gái đến chỗ tôi du lịch. Bố mẹ Tống đã quen biết tôi từ lâu, đối xử với tôi rất khách sáo, cũng không thèm để ý đến đứa con dâu này, nên nhanh chóng đồng ý yêu cầu của tôi. Từ San San thu dọn đồ đi ra, chỉ có một cái vali, ôm theo con gái bay về chỗ tôi ngay trong ngày. Tôi sắp xếp cho cô ấy ở một căn nhà trống, tìm bảo mẫu đến chăm trẻ, sau đó bảo người chị em quản lý đó của tôi đến bàn giao công việc với cô, dẫn dắt cô, hôm sau cô ấy đã đến công ty làm việc. Tối muộn hôm đó, Từ San Sa gửi tin nhắn cho tôi: “Hôm qua còn tưởng cuộc đời này của tôi sẽ chỉ như thế mà thôi, tuyệt vọng đến mức muốn bế con gái đi t/ự t*, không ngờ, hôm sau tôi lại có thể trở thành một con người hoàn toàn khác.” Tôi gửi cho cô ta một đoạn trong cuốn “Giới tính thứ hai” (*cuốn sách được xuất bản năm 1949 của nhà triết học hiện sinh người Pháp Simone de Beauvoir) “Cái may mắn nhất của đàn ông là ở chỗ, dù cho anh ta trưởng thành hay khi còn nhỏ, anh ta đều sẽ phải dấn thân vào một con đường vô cùng khó khăn, nhưng con đường đó lại là con đường đáng tin cậy nhất.” “Cái bất hạnh nhất của phụ nữ là ở chỗ, cô ta bị vây quanh bởi những cám dỗ gần như không thể cưỡng lại được, cô ta không được yêu cầu phải phấn đấu tiến lên, chỉ được cổ vũ vươn tới hạnh phúc. Đợi đến khi cô ta phát hiện mình bị lừa dối, thì cũng đã muộn, bởi vì sức lực của cô ta đã kiệt quệ trong cuộc hành trình mạo hiểm kia rồi.” Từ San San biết cô ấy không còn đường lui nữa rồi, nên cực kỳ cố gắng, cũng rất chăm chỉ học tập, đã giúp tôi thay thế người quản lý cũ đã từ chức. Từ San San và Lâm Tĩnh trong truyện gốc là bạn thân, cũng giày vò lẫn nhau một thời gian, sau đó vì Lâm Tĩnh kiêu ngạo và chuyên quyền quá, sau một lần dính phải scandal, Từ San San đã chiếm được quyền chủ động, cuối cùng cũng không phải chịu sự s/ỉ nh/ục của Lâm Tĩnh nữa. Tôi cẩn thận dẫn dắt cô ta một năm, giao công ty lại cho cô ấy, để cô ấy thực hiện nguyện vọng được đ/ộc lập tài chính, con gái cô ấy còn gọi tôi là mẹ nuôi. Một thời gian sau Lâm Việt mới biết chúng tôi làm việc với nhau, anh rất kinh ngạc, cũng rất hoang mang, sau đó phát hiện chúng tôi chỉ cùng làm việc công thật, không liên quan gì đến anh, cũng không hề có hứng thú gì với anh, mới thôi lo lắng. Nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không dám gặp mặt ăn cơm với Từ San San, bọn họ chỉ gọi điện với nhau duy nhất một lần, là lúc Từ San San tìm tôi bàn chuyện hợp đồng. Khi thấy anh bắt máy, cô ấy lập tức nói: “Sao anh có thể tùy tiện động vào điện thoại của người khác thế hả?” Lâm Việt tức gần ch*t: “Sao tôi lại không được bắt điện thoại của cô ấy?” Cảm tưởng về anh của Từ San San từ đó đã biến thành “tên đàn ông đó”, hơn nữa còn giống như tất cả những người bạn thân trên đời, cảm thấy anh không xứng với tôi. Lại kể đến Tống Minh, sau khi thấy Từ San San chạy mất, còn càng ngày càng tốt hơn, trở thành một người phụ nữ tỏa sáng rực rỡ, mạnh mẽ tự chủ, bèn quay lại níu kéo cô ấy. Từ San San nói: “Tôi bận lắm, anh hẹn trước với trợ lý đi.” Thế rồi lịch trình được sắp xếp ngoài hai năm nữa. Tống Minh làm lo/ạn ở công ty, ầm ĩ ở nhà cô ấy, nhưng không có giấy đăng ký kết hôn, không được tính là bất hòa gia đình, nên bị bắt tạm giam. Hôm hắn ra ngoài, Lâm Việt còn m/ắng hắn một trận, m/ắng hắn khốn nạn, nhân cách đê tiện! Không giống đàn ông. Sau đó hắn nề nếp hơn nhiều. Tống Minh rất sợ Lâm Việt lơ hắn, trông có vẻ “gay go” đấy. Tôi nói với Từ San San: “Cậu đúng là người phụ nữ được ông trời ưu ái, số mệnh đã định không có giấy đăng ký kết hôn đó, cũng không cần có giai đoạn ng/uội lạnh ly hôn, sinh con gái trước lập sự nghiệp sau.” Bây giờ cái nhìn của Từ San San đối với chuyện này cũng rất lạc quan: “Mặc dù con người Tống Minh rất rác rưởi, nhưng con gái mình sinh ra vừa xinh đẹp lại thông minh, cả người hắn đúng là chỉ có cái nhiễm sắc thể X là coi được thôi.” Về sau, Từ San San ở bên một tên sói con nhỏ* ở công ty chúng tôi. (*một từ thông dụng trên Internet, ban đầu là tên của một loài động vật, sau này thường được dùng để miêu tả những người đẹp trai, lạnh lùng và đ/ộc đoán, tuy còn trẻ nhưng họ mang lại cho các cô gái cảm giác an toàn tuyệt vời, thường được các cô gái yêu thích) Cô ấy nâng đỡ tên nhóc đó, giúp cậu ta lấy được giải thưởng diễn viên nam xuất sắc nhất, cậu ta khóc lóc nói muốn chăm con cho cô, nếu không cho thì sẽ chấm dứt hợp đồng. Tôi bảo: Vậy thì mau lên, ở bên nhau đi, cậu ta mà chấm dứt hợp đồng thì báo cáo tài chính của chúng ta năm sau không nhìn nổi nữa đâu! Thế là bọn họ sống thử. Sau khi Lâm Việt biết chuyện này, gato đến bẹo hình bẹo dạng luôn: “Tại sao đến giờ anh vẫn chỉ là bạn trai? Anh không xứng kết hôn với em à?” “Người ta mới chỉ sống thử thôi mà.” “Chúng ta còn chưa đến bước sống thử đây này!” - Lâm Việt càng nói càng tủi thân, “Sao lại thế? Em như thế khiến anh cảm thấy rất không có cảm giác an toàn nhé, ngày nào cũng bận rộn mệt mỏi, về nhà còn phải lái xe nửa tiếng đồng hồ đến gặp em, có những lúc em còn không ở công ty, cũng không biết em ở đâu, đi với ai. Anh nhắn tin em cũng không rep!” “Vậy thì anh chuyển đến đây đi.”