Chương 13.2 (Hoàn)

颜自迩
Cập nhật:
Tôi cảm thấy anh ấy gần đây vì chuyện này mà có chút lo âu, có thể là do mọi người đều hỏi anh bao giờ tôi mới gả cho anh, anh thấy công ty chúng tôi có nhiều trai trẻ ngọt nước, nên cũng áp lực. Sống chung một thời gian, trạng thái tinh thần của anh tốt hơn một chút, có một hôm ở trên giường, anh hỏi tôi, bao giờ mới chịu kết hôn. “Tôi nghiêm túc thảo luận với anh về vấn đề này: “Chế độ hôn nhân giờ lạc hậu lắm, không còn phù hợp với hiện trạng xã hội ngày nay nữa rồi, vậy nên mới có nhiều người không kết hôn như thế. Chúng ta thế này không phải vẫn rất tốt à? Hợp thì tụ lại, không hợp thì tách ra thôi.” Sau đó anh ấy khóc luôn. “Anh mặc kệ chế độ hôn nhân có lạc hậu hay không, anh cứ muốn kết hôn cơ. Em cứ thế này anh cảm thấy em chẳng thèm quan tâm anh gì cả, em không cân nhắc đến cảm nhận của anh. Dù thế nào đi nữa, chúng ta ở bên nhau 10 năm rồi, 10 năm đấy! Ngoài mặt anh vẫn chỉ là bạn trai của em, cái tên mặt hoa da phấn họ Bạch đó có thể chịu được, nhưng anh cùng em tay trắng lập nghiệp mà! Đường Tâm Nhu, em từng bảo rằng anh muốn gì em đều sẽ dốc sức đáp ứng, vậy anh chỉ muốn tờ giấy đó thôi.” Sau đó tôi ngẫm nghĩ, thôi cũng được, kệ đi. Mặc dù tôi không phải là người có ý thức đạo đức, cũng không muốn chịu trách nhiệm với gia đình, ban đầu chọn Lâm Việt làm đối tượng cũng đơn thuần chỉ vì cảm thấy anh khá ổn, lên giường với nhau cũng không sao. Nhưng bởi vì cái thái độ chơi chơi của tôi mà anh cảm thấy giày vò về mặt tinh thần, tôi cũng thấy áy náy với anh. Hơn nữa, mấy năm nay anh ấy cũng tiến bộ nhiều, khác xa một trời một vực so với trong truyện gốc, cách hành xử và đối nhân xử thế cũng đúng mực hơn nhiều, không chỉ bình thường, mà tiêu chuẩn còn cao hơn cả người thường. Xét về nhân phẩm thì anh ấy trong số những người đàn ông mà tôi đã gặp chắc chắn là có một không hai, về mặt nhận thức cũng có thể tiếp nhận cái mới, có thể nhìn nhận vấn đề dưới góc độ của con gái chúng tôi, khác biệt hoàn toàn với những người đàn ông bình thường. Vậy thì tôi cảm thấy không ảnh hưởng gì lắm. Dù sao thì sau này nếu sống với nhau không ổn thì còn có thể ly hôn mà. Pháp luật bảo hộ người có tiền, đến cả khoản chuyển giao tài sản cũng không hề sai sót. Tôi là người theo trường phái hành động, hôm sau đã dẫn anh ấy đến Cục dân chính, anh ấy cầm được cái giấy đăng ký kết hôn đi ra thì thành kính nói với tôi: “Sau này anh mà bị bệ/nh cần phẫu thuật, thì em có thể ký tên rồi.” “Anh không sợ em rút ống thở của anh à?” “Con người em ấy, sát tâm quá nặng, vừa mới kết hôn đã muốn gi*t chồng rồi.” - Lâm Việt lắc đầu, bây giờ anh ấy biết thuyết giảng đạo đức lại với tôi rồi đấy. Lễ cưới của chúng tôi cực kỳ long trọng, cực kỳ phô trương. Tôi hoàn toàn không đồng ý tổ chức thế đâu. Nhưng Lâm Việt cứ khăng khăng: “Anh từng vấp ngã ở đây, thì anh muốn trèo lên từ đây, anh chắc chắn phải tổ chức thật linh đình, nói cho tất cả mọi người biết, Lâm Việt đây cuối cùng cũng “liếm” được em rồi.” “Đâu cần phải khiêm tốn thế, anh thế em cũng ngại đấy, bây giờ anh đã là chồng hợp pháp về mặt pháp lý của em, anh nói chuyện có thể có khí phách một chút được không.” “Vậy tối nay anh thể hiện trên giường cho em xem.” Tôi bị anh ấy chọc cười ch*t rồi đây. Nhưng thực sự kết hôn hao tâm tốn sức thật, chúng tôi cũng đã hơn ba mươi rồi, không còn những ham muốn trần tục nữa, tối đó chỉ lặng lẽ tựa vào nhau trên chiếc ghế ngoài vườn trong trang viên. Trăng sao dày đặc, anh dịu dàng hỏi tôi: “Em đang nghĩ gì thế?” “Em đang nghĩ, em đi được đến giờ, đúng là ngầu bá ch/áy.” Tôi gần như đã thay đổi toàn bộ hướng đi định mệnh của tất cả nhân vật trong truyện. Tôi đã đưa mình lên vị trí mà tất cả những chuyện ngứa tiết đều không thể dính vào được nữa, khiến toàn bộ mọi người xung quanh đều trở thành người tốt, cho dù họ thật lòng thật dạ hay là giả vờ giả bộ. Tôi cũng đã dùng hết khả năng của mình, giúp đỡ những người bị gọi là nữ phụ đ/ộc á/c đang bị mắc kẹt trong cái kết cục ch*t chóc, chưa từng làm tổn thương bọn họ dù chỉ là một sợi lông, cho dù tôi vốn có thể. “Đương nhiên.” - Lâm Việt gật đầu, “Vậy sau này thì sao, sau này em còn có tâm nguyện gì nữa không?” Tôi ngẫm nghĩ. “Em hy vọng trên thế giới này sẽ không còn những bộ truyện ngược đi/ên nữa.” “Em hy vọng tất cả các cô gái này trong xã hội này dám chiến đấu hết mình.” “Em hy vọng tất cả mọi người có thể hiểu được giá trị của người làm mẹ, làm nội trợ.” Lâm Việt nhìn tôi thật lâu, không nhịn được khẽ thì thầm với tôi: “Anh bị em làm đổ gục rồi.” Anh ấy là tín đồ của tôi. (Hoàn)