Chương 1
Tôi muốn nuôi một con vẹt và thế là tôi đã nhắn tin cho một cửa tiệm.
"Muốn xem chim?"
"???"
Tôi nghĩ một lúc và nói thêm "To một chút".
Sau khi gửi tin đó đi, thậm chí vẫn chưa nhận được câu trả lời thì trùm trường đã đi đến trước mặt tôi với vẻ mặt rất tức gi/ận.
"Cậu, cậu không biết x/ấu hổ sao?"
Tôi?!
Mà này, m/ắng thì m/ắng thôi chứ làm gì mà cậu phải đỏ mặt thế kia...
1. "Dì có đó không?"
"Nói"
Buổi tối không ngủ được, bỗng nhiên nghĩ đến bà chủ tiệm chim vẹt mà ban ngày đứa bạn thân tôi nhắc đến.
Thế là, sau khi tìm thấy ảnh đại diện, tôi thử thăm dò nên đã gửi đi một tin nhắn.
Bên kia rất nhanh đã trả lời, nhưng lại có chút lạnh lùng.
Tôi có một chút nghi ngờ, bà chủ ấm áp như vậy sao ở trên mạng lại cứ như biến thành một người khác thế nhỉ?
"Tôi có thể xem chim không?"
Bên ấy hình như đang bị mắc kẹt, "Đối phương đang nhập..." cứ lặp đi lặp lại như vậy, như gặp phải chuyện gì khó nói.
"Cậu nói gì cơ?"
Sau một lúc suy nghĩ thì tôi trực tiếp trả lời "Muốn xem chim".
"???"
À, tôi hiểu rồi, tôi chưa nói ra mong muốn một con như thế nào.
"Tôi thích to một chút".
To dễ nuôi hơn.
Kết quả sau một hồi, đối phương vẫn không có động tĩnh gì.
Thái độ gì thế? Đường đường tôi vốn dĩ là một khách hàng. Mà khách hàng là thượng đế, có hiểu không hả?
Tôi rất tức gi/ận và đã gửi thêm vài tin nhắn.
"Dì có cho xem không? Dì nói gì đi chứ".
"Tôi rất thích nhà của dì. Nếu không thì tôi cũng không add wechat của dì đâu".
Vẹt của nhà dì ấy thật sự rất đẹp, vừa cứng cỏi và hoang dã, rất thích hợp để quan sát nghiên c/ứu. Tôi thật lòng muốn m/ua mà.
Nhưng đến ngày hôm sau, bà chủ vẫn còn chưa rep tôi!
2. Trong lúc đang ăn cơm tại nhà ăn, bạn thân và Tống Nhân đi đến ngồi bên cạnh tôi.
"Làm sao thế, sao lại mặt mày ủ rũ thế kia". Cô ấy hỏi một cách mơ hồ, "Nói chuyện như thế nào rồi?"
Tôi gắp miếng thịt trong đĩa nên không nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, "Thất bại rồi!"
Con vẹt đó hảo hạng như vậy, đoán chừng tôi không có cơ hội chơi nó rồi.
Tống Nhân cũng có một chút kinh ngạc, "Làm sao có thể chứ?"
Khi tôi vừa định đưa đoạn tin nhắn cho hai cậu ấy xem thì ở ngoài cửa đột nhiên có một trận hỗn lo/ạn.
Một nhóm sinh viên thể thao vừa chơi bóng rổ xong và đang chậm rãi bước về nhà ăn.
Ở trường học chúng tôi, những cái khác thì không nói, chứ mỹ nam mỹ nữ trong trường rất nhiều. Nữ sinh thuộc khoa mỹ thuật là nhiều nhất, còn những nam sinh như này thì thuộc về khoa thể chất.
Từng người từng người bọn họ đều rất cao và đẹp trai, tràn đầy sự bùng n/ổ của hooc-môn, đơn giản họ chỉ là những người lấy đi tâm h/ồn của các thiếu nữ.
Đặc biệt là người đầu tiên, nam sinh mang áo hoodies màu đen, cậu ấy vừa là học bá vừa là trùm trường - Châu Hành Chi.
Một mái tóc đen gọn gàng, ngũ quan đẹp trai sáng sủa, với một đôi mắt đào hoa, trên tai còn mang một chiếc khuyên tai màu đen - mạnh mẽ mà không bị ràng buộc.
Tống Nhân ở bên cạnh tôi cứ tấm tắc khen, thỉnh thoảng lại nhìn về phía tôi.
Lúc tôi muốn nhìn đi chỗ khác, nhưng lại đụng trúng ánh mắt với người kia.
Không biết Châu Hành Chi đã nhìn về phía tôi từ lúc nào, ánh mắt lạnh lùng. Nhưng hình như có nhiều hơn là sự tìm tòi nghiên c/ứu, bực bội cùng với một chút tự đắc không rõ ràng.
Không hổ danh là người học chuyên ngành động vật học.
Ngay cả điểm này mà tôi cũng có thể phân tích ra.