Chương 2
3. Tống Nhân và Châu Hành Chi có học một môn tự chọn giống nhau.
Cô ấy nói hôm nay Châu Hành Chi tính khí rất gắt hỏng, suýt chút nữa thì...
Bảo tôi nên cẩn thận một chút thì hơn.
Nhưng mà chuyện này thì liên quan gì đến tôi chứ, tôi với Châu Hành Chi có thân đâu, 3 năm nay chúng tôi nói chuyện chưa quá ba câu mà.
Hơn nữa tôi đâu có thích Châu Hành Chi!
So với Châu Hành Chi, tôi càng quan tâm chuyện con vẹt hơn. Tôi cầm điện thoại lên và liếc nhìn cuộc trò chuyện, nó vẫn như cũ, vẫn chưa có hồi âm.
Tôi - một hơi thở dài n/ão nề...
Trong khoé mắt, tôi thoáng thấy có một bóng người cao lớn bước qua. Châu Hành Chi không biết từ lúc nào đã đi tới, ánh mặt của cậu ấy rơi vào điện thoại của tôi.
Sau đó, một hộp sữa được đặt trên bàn tôi. Ánh mắt của tôi va phải đôi bàn tay với những ngón tay thon dài và đầy mạnh mẽ của cậu ấy, tôi nhìn bóng dáng của Châu Hành Chi rời đi, cùng với chiếc tai đo đỏ và đôi mắt to tròn của cậu ấy.
Á?????
Ý gì đây?
4. "Cậu thực sự thích tôi sao?"
Hai ngày trôi qua, bà chủ cuối cùng cũng trả lời tôi.
Nhưng mà tôi thấy cứ khó hiểu sao ấy, tôi nhìn chằm chằm vào câu đó, nghĩ có lẽ ý của dì ấy là tôi thực sự thích con vẹt nhà dì ấy thật sao.
Tôi không do dự mà gửi cho dì ấy một meme biểu cảm "dạ dạ" và để thể hiện sự chân thành, tôi còn gửi thêm một câu "Cực kì thích, là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy ạ".
Thật, đó là con vẹt trong mơ của tôi!
"Không ngờ rằng, cậu lại thích tôi như vậy"
Tôi đã kiểm tra ảnh đại diện nhiều lần và đó chính là tài khoản của bà chủ mà.
Nhưng mà tại sao dì ấy lại lược bớt đi câu trả lời thế nhỉ, ai không biết còn cho rằng đang tỏ tình nữa cơ.
"Tôi thích con chim của dì, vì vậy dì có thể gửi cho tôi xem không", tôi tranh thủ hỏi.
"Vội vàng vậy sao?"
Tất nhiên rồi, liên quan đến luận văn của tôi làm sao mà không gấp cho được chứ.
"Bây giờ không được, từ từ đã"
Khỉ thật, lại còn phải chờ. Thế là tôi giả vờ mặc cả "Nếu không được thì thôi, tôi đổi con khác vậy".
Quả nhiên, sau khi tôi giở trò mánh khoé này ra, thì vẫn là câu quen thuộc "đối phương đang nhập..." lặp đi lặp lại.
Hai phút trôi qua, dì ấy trả lời "Đợi đã, đợi đã, một tuần được chứ. Để tôi chuẩn bị một chút".