Chương 2
Sau một thoáng choáng váng, tôi ngất đi.
Giữa chừng tôi bị xóc quá mà tỉnh.
Tần Bạc Đình đang bế tôi chạy ào vào phòng y tế, môi mỏng khẽ mím, chau mày, mặt đầy mồ hôi.
Không hiểu sao thấy cậu ta lúng túng lo lắng thế này, tôi lại muốn cười, bực bội trong lòng cũng vơi đi đôi phần.
Bác sĩ ở phòng y tế là một người phụ nữ dịu dàng. Sau khi khám xong, kết quả là tôi bị thiếu m/áu và hạ đường huyết. Khi nghe tôi kể ngày nào cũng chỉ ăn khoai và rau xanh, cô ấy sửng sốt:
"Trời ạ, em thiếu tiền lắm hả? Đây, cầm tạm thẻ ăn của cô đi."
Tôi ngượng ngùng xua tay, ánh mắt lướt qua Tần Bạc Đình thì phát hiện biểu cảm cậu ta rất khó coi, thậm chí có phần u ám.
Sau đó cậu ta lặng lẽ đợi tôi truyền nước xong, rồi đưa tôi về ký túc xá.
Trừ lúc trả tiền, cậu ta không nói thêm câu nào.
Nhìn vẻ im lặng của cậu, tôi đột nhiên hối h/ận vì đã khiến cậu ta áy náy thế.
Thực ra tôi cố ý tỏ ra đáng thương.
Từ nhỏ tôi đã quen với ánh mắt thương hại của người khác, lòng tự trọng chưa kịp nảy mầm đã mất đất sinh tồn.
Tôi không cho đó là x/ấu, thậm chí sau này còn học cách lợi dụng hoàn cảnh để nhận sự đồng cảm.
Nhưng nghèo như tôi thì đói lả là thật, không phải giả vờ.
Với Tần Bạc Đình, tôi chỉ hy vọng cậu ta chút áy náy để đừng tiếp tục quấy rối tôi.
Bản thân cậu ta đúng là không tìm tôi nữa, nhưng thường xuyên nhờ người mang đồ ăn thức uống đến.
Chắc cậu ta cảm thấy có lỗi nhưng không chịu nói ra.
Đúng là cậu ấm kiêu kỳ.
Tôi từ chối vài lần, cậu ta lại gửi thêm nhiều hơn. Sau này tôi đành nhận hết không ngại ngùng.
Nhưng khi bạn cùng bàn nói suất cơm trưa trong tay là cơm cua sốt giá 399 tệ, tôi không nhịn được nữa.
Tôi xách hộp đồ đi tìm cậu ta: "Cái này đắt quá, tôi không cần."
Tần Bạc Đình mặt lạnh: "Vậy vứt đi."
Khốn nạn, chắc cậu ta biết tôi không nỡ lãng phí đồ ăn.
Cuối cùng vừa ăn tôi vừa cáu kỉnh: "Cơm đắt thế này tôi ăn không tiêu đâu, đừng gửi nữa."
Cậu ta gật gù ra vẻ suy tư.
Tin tốt là cậu ta nghe lời.
Tin x/ấu là chỉ nghe nửa vời.
Cậu ta vẫn gửi cơm hàng ngày, chỉ đổi từ đồ sang trọng thành cơm hộp tự làm của mẹ cậu.
Giờ thì xong, không phiền mỗi Tần Bạc Đình mà còn kéo cả nhà cậu ta vào.
"Thật sự đừng gửi nữa." Tôi toát mồ hôi, giá biết cậu ấm trách nhiệm thế này đã không tỏ ra đáng thương.
"Sao? Không hợp khẩu vị?"
"Nhận không yên tâm, cậu hiểu không? Với lại cậu đã trả tiền rồi, tôi khỏe rồi, không cần bồi thường gì nữa."
Tần Bạc Đình khựng lại, gượng gạo: "Tôi có áy náy gì đâu. Chỉ là... thay người khác báo đáp cậu thôi."
Ồ, không áy náy mà xưng hùng xưng hổ gì đây.
Sao trước giờ tôi không phát hiện bản chất ngoài mạnh trong yếu của cậu ta nhỉ?