Bìa truyện
Tác giả: 张若妤

Văn án: Tiểu sư muội ch*t vào lúc mọi người yêu thương nàng nhất. Sư huynh muốn ta dùng mạng chuộc tội, tiểu sư đệ ta tự tay nuôi lớn rút k/iếm muốn gi*t ta. Bọn họ không biết, tiểu sư muội còn sống. Người sắp ch*t là ta. Trước khi ch*t ta viết thư hủy bỏ hôn ước, đ/ập v/ỡ mảnh ngọc bội tiểu sư đệ tặng, bẻ hoa, nhổ tận gốc rễ chậu hoa mà nhị sư đệ tặng. Nhưng sau khi ta ch*t, toàn tông môn đều phát đi*n rồi.

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 我栖春山

Văn án: Hoàng hậu vì để bảo vệ tình lang mà thủ thân như ngọc, đem ta đưa đến bên long sàng của hoàng đế. Sau này, nàng lại nảy sinh cảm tình với hoàng đế. Bèn đem ta thứ cho thái giám làm thê. Ta đã bị tr@ t/ấn đến ch*t. Nàng lại cùng hoàng đế, hai người uy phong đứng đầu, hạnh phúc ở bên nhau. Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta được tái sinh vào người của Thái hậu. Mà dưới chân ta, vị hoàng hậu kia đang qu/ỳ với cái bụng nhỏ nhô lên, sợ hãi vô cùng.

8/10
Bìa truyện
Tác giả: Zhihu

Sau ba năm kết hôn, tôi bị sảy th/ai ngoài ý muốn và không thể mang th/ai thêm lần nào nữa. Chồng tôi, Chu Trị Quốc, bỗng dẫn về một đứa trẻ. Anh nói rằng dù tôi không thể sinh con, thì chúng tôi vẫn có thể nhận con nuôi, anh nhất định sẽ ở bên tôi. Mẹ tôi thấy anh dẫn về một đứa trẻ không rõ lai lịch, nhất quyết muốn đem con gái của anh trai tôi cho tôi làm con nuôi, nói rằng cháu gái và tôi có qu/an h/ệ m/áu mủ, sau này cũng làm chỗ dựa cho tôi được. Sợ tôi khó xử, Chu Trị Quốc đã đồng ý để cháu gái mang danh con nuôi của tôi. Chồng yêu thương, con trai con gái đủ đầy, tôi trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, từ đó dốc lòng vì chồng và hai đứa con. Nào ngờ, vừa nuôi con cái thành tài, chồng cũng công thành danh toại, thì tôi ngã bệ/nh. Vừa có kết quả chẩn đoán u/ng t/hư, người chồng tốt và hai đứa con ngoan của tôi lập tức bỏ rơi tôi không chút do dự. Tôi ch*t thảm trong căn nhà tồi tàn không ai ngó ngàng, đến lúc ch*t mới biết rằng chồng và hai đứa con đều h/ận tôi thấu xươ/ng. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về đúng ngày xảy ra vụ sảy th/ai năm ấy.

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 一池京墨

Văn án: Tôi và cô bạn thân của mình cùng gả vào nhà họ Đỗ làm chị em dâu. Cô ấy được cả nhà cưng chiều đến mức biến thành một cô vợ nhỏ ngốc nghếch. Vào tháng bảy trời nóng bức, cô ấy đã nấu một miếng thịt có giòi sống trong đó rồi cho cháu trai tôi là Tráng Tráng ăn. Khi tôi nhìn thấy thì vội vàng đưa Tráng Tráng đến b/ệnh v/iện r/ửa r/uột. Bạn thân nép sau lưng chồng tôi nói: “Không phải lỗi của Bảo Bảo đâu, Bảo Bảo chỉ nhìn thấy miếng thịt nên muốn nấu cho con ăn thôi.” “Chú út, có phải Bảo Bảo ngốc lắm không, chuyện gì cũng làm không xong, hu hu…” Sau khi Tráng Tráng tỉnh lại thì nó và mẹ chồng tôi hùa nhau v/u o/an cho tôi, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi, nói tôi khiến nó ng/ộ đ/ộc. Từ ngày hôm đó tôi đã phải chịu cảnh b//ạo l//ực gia đình suốt bao năm tháng dài đằng đẵng, trên người tôi không còn chỗ d/a th/ịt nào lành lặn. Thậm chí vào đêm giao thừa, tôi còn bị Tráng Tráng t/àn nh/ẫn l/ột d/a, cuối cùng ch*t vì mất m/áu quá nhiều. Nhưng khi tôi mở mắt ra thì tôi lại quay về ngày cô bạn thân của tôi nấu miếng thịt đầy giòi sống đó.

8/10
Bìa truyện

Văn án: Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vết son môi trên áo sơ mi của Thẩm Hi, anh ấy nói: “Ninh Ninh s/ay rư/ợu, anh đến đón con bé, có lẽ vô tình chạm phải.” Ninh Ninh là con gái nuôi của chúng tôi, mười tám tuổi, đang ở độ tuổi n/ổi l/oạn. Khi nói, lông mày anh ấy còn hơi cau lại vẻ phiền muộn. Tôi nhận lấy áo khoác an ủi: "Ninh Ninh giờ đang trong giai đoạn n/ổi l/oạn, anh chịu đựng một chút." Sau đó, cô con gái nuôi ấy gửi cho tôi một bức ảnh của hai người họ ôm nhau ngủ. “Dì bận rộn thế này, cháu chăm sóc Thẩm Hi một chút, dì có thể hiểu mà, đúng không?”

8/10