Bìa truyện

Cung Lồng Vàng

Hoàn thành

Văn án: Phu quân của ta là Thái tử, hắn giả làm một đồ tể mất trí nhớ, cùng ta làm phu thê nghèo khó trong một ngôi làng nhỏ. Ta nghe thấy hắn và ám vệ nói chuyện: "Vân cô nương đối với điện hạ có ơn c/ứu mạng, lại si tình với ngài. Đợi ngài đắc thế, có nên phong nàng làm một thị thiếp?" Lý Nguyên Chiêu lạnh lùng nói: "Loại thô tục như vậy, cô không thể đưa nàng về Đông cung." "Ta và nàng vốn chỉ là duyên nước chảy mây trôi, thưởng cho nàng ngàn lượng hoàng kim, đã là ân huệ lớn lắm rồi." Ta đứng sau tấm ván cửa nghe lén, suýt nữa bật cười thành tiếng. Hắn không biết ta là người trọng sinh. Số tiền này, cuối cùng ta cũng chờ được ngày lấy.

8/10
Bìa truyện
Tác giả: Ngụy Vũ

Ta thân là chính nữ của Trầm phủ, lại đem lòng yêu một kẻ tội đồ. Bọn ta đã hẹn ước cùng nhau bỏ trốn, vậy mà ở thời khắc cuối cùng ta lại phá vỡ lời thề, tiến cung làm hoàng phi. Nhiều năm sau, tên tội đồ năm xưa đã trở thành chư hầu nắm giữ binh lực, ở sườn núi Hạnh Hoa nơi Lục quân vẫn không chịu xuất trận, hắn nhìn vị phu quân hoàng đế của ta người đang hốt hoảng chạy trốn về phương nam, nhẹ nhàng nở nụ cười nói: “Bảo vệ hoàng đế? Được.” Hắn dùng roj ngựa chỉ vào ta: “Vậy thì xin bệ hạ, trước tiên hãy ban ch*t cho yêu phi.”

8/10
Bìa truyện

Ngày đầu tiên gả vào phủ tướng quân, phu quân của ta đã t ử t r ậ n nơi sa trường. Ta ôm b à i v ị của chàng khóc còn t h ê t h ả m hơn bất kỳ ai. Người người thương xót cho số phận khổ của ta. Nhưng đến đêm khuya, ta ngồi đếm từng đồng bạc trợ cấp mà triều đình ban cho vì cái c h ế t của chàng ấy, cười đến không ngủ yên được. Sau đó, cuộc sống góa phụ của ta cũng cực kỳ thoải mái. Hôm nay s ờ thử cơ bụng của hộ vệ trong phủ, ngày mai mở cửa hàng buôn b/án, ngày kia ngồi nghe ca kỹ hát khúc nhạc vui tai. Cho đến một ngày nọ. Hộ vệ bỗng chốc biến hóa thành phu quân ngắn số của ta, người được cho là đã c h ế t trận. Chàng ấy cưỡi trên lưng ngựa cao to, nhìn ta cười âm trầm: “Man Man, số bạc p h ú n g đ i ế u của ta… còn đủ dùng không?”

8/10
Bìa truyện

Tỉnh dậy, tôi biến thành phù thủy trong thế giới dưới đáy biển, chính là phù thủy đã cho nàng tiên cá một lọ th/uốc thần kỳ để cho nàng mọc đôi chân và đi gặp mặt hoàng tử. Nhớ khi còn bé, chỉ vì cuối truyện nàng tiên cá bị hóa thành bọt biển mà tôi đã buồn bã rất lâu, lần này xuyên vào thế giới truyện thiếu nhi, tôi không muốn tiếp tục làm kẻ x/ấu nữa, tôi muốn nhìn thấy nàng tiên cá và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau. Sinh nhật lần thứ mười sáu của hoàng tử đã tới gần, du thuyền sang trọng lướt trên biển, tôi nhìn thấy hoàng tử anh tuấn mặc quần áo hoa lệ, các cô gái tao nhã xinh đẹp tụ tập xung quanh hắn, một bên trò chuyện một bên len lén quan sát hắn, đối với tới tất cả những người tới chúc mừng hoàng tử đều ứng đối khéo léo, mỗi một cử chỉ lời nói đều bộc lộ khí phách của một bậc quân vương. Lúc này hắn vẫn chưa chú ý tới, trên mặt biển xuất hiện một cái đầu tiên cá si ngốc nhìn hắn, nàng không giống với các cô gái đang giả vờ tán gẫu kia, nàng chỉ nhìn mỗi mình hắn, không hề che giấu tia ngưỡng m/ộ trong ánh mắt. Giông bão bắt đầu kéo đến, mặt biển không còn yên bình nữa, tai họa luôn luôn ập đến bất ngờ như vậy, dưới những cơn sóng to gió lớn con tàu xa hoa lộng lẫy cũng giống như một chiếc thuyền giấy nhỏ bé vậy, vỡ nát rất nhanh, tôi thấy rất nhiều người trên thuyền như sủi cảo rơi vào trong nước.

8/10
Bìa truyện

Giới thiệu: Vào ngày mà Hoàng Thượng tự mình lên nắm quyền, cũng chính là ngày mà ta và Quý Hằng ước định hòa ly với nhau. Hai người chúng ta nhìn thư hòa ly rồi lại nhìn nhau không nói gì, một lúc lâu sau, cả hai đồng thời mở miệng: “Nàng có thể đừng vào cung không?” “Chàng đừng vào cung có được không?” Quý Hằng sửng sốt hồi lâu, đột nhiên phản ứng lại, khuôn mặt đỏ bừng vì g¡ận dữ: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không phải là đoạn tụ (*)! Ta lại càng không thích Hoàng Thượng!” (*): Là đ ô`ng tính, g a y đó. Sau một phút kinh ngạc, ta cũng có chút bối rối: “Chờ chút đã, ta cũng đâu có thích Hoàng Thượng. Nếu ta thật sự thích hắn, sao ta có thể đồng ý việc Thái Hậu ban hôn cho hai chúng ta chứ!” Quý Hằng cười khổ: “Hôn sự này là do ta c/ầu x/in mãi mới được đó!”

8/10