Lúc tham gia show hẹn hò, đạo diễn yêu cầu chọn nam khách mời yêu thích. Tôi chọn Giang Tần cùng công ty, giúp anh ta xào couple để tăng độ hot.Ai ngờ bề ngoài anh ta tỏ vẻ ngoan ngoãn khéo léo, sau lưng lại nói với fan rằng tôi dựa vào địa vị mà ức hiếp anh ta đủ điều, cuối cùng lại hại chính bản thân mình chết thảm dưới bánh xe, xác không toàn thây.Nhưng không ngờ, mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về thời điểm show hẹn hò bắt đầu ghi hình.Ban đầu định trực tiếp hủy hợp đồng, tôi lại đột nhiên nghe được tiếng lòng của Ảnh đế nổi tiếng là trong sáng.【Tôi đã thầm mến ba năm rồi! Vất vả lắm mới có cơ hội cùng tham gia chương trình, cầu xin Nguyễn Nguyễn chọn tôi đi!】【Ơ? Cô ấy đang nhìn tôi? Sao lại là ánh mắt này?】【Không quan tâm nữa, cứ câu dẫn trước đã!】

Giày Vò
Đang raTừ một công chúa cao cao tại thượng biến thành chim hoàng yến bị người nuôi trong lầu son. Tình yêu mà hắn giành cho nàng trải qua hiểu lầm và thù hận đã biến chất trở thành nhục nhã. Càng yêu càng hận, càng đậm sâu càng giày vò.

Cô và anh đến với nhau cũng vì đó sắp đặt từ người nhà.Tình yêu cô dành cho anh trong ba năm rất say đậm, cô hi sinh rất nhiều anh một lòng muốn giữ vững hạnh phúc gia đình, nhưng lại chẳng thể có được sự dịu dàng của anh.Cô tưởng chừng cuộc hôn nhân này sẽ hạnh phúc như những cặp đôi khác, nhưng có lẽ cô đã sai, vì mọi thứ đều trái ngược lại...Anh không xem cô ra gì, trái lại còn hận cô khi cô đã cướp đi vị trí vốn thuộc về người con gái anh yêu.Cô lúc đó cũng nghĩ có ngày anh sẽ yêu thương mình, nhưng mọi thứ đã sụp đổ khi anh tự tay phá vỡ hạnh phúc mà cô đã xây dựng.“Cô nên, nhớ vĩnh viễn cô không phải là con dâu nhà họ Lục, là vợ tôi!"
Khi tôi 80 tuổi, nằm trên chiếc ghế đung đưa hồi tưởng về quá khứ.Vào khoảnh khắc qua đời, tôi đã nghĩ: Nếu có kiếp sau, tôi sẽ không gặp lại Hạ Thừa An.Sống lại vào năm 1987, tôi lên kế hoạch để mỗi lần gặp gỡ chồng mình, chúng tôi đều lướt qua nhau.
Khương Yên nằm hấp hối trong đám người sống sót.Nhưng nàng biết nàng không thể chống đỡ thêm nữa.Sự đau đớn trên thân xác cũng không cách nào sánh bằng với nỗi tuyệt vọng trong lòng.Khương Yên đã tin tưởng Bùi Lẫm như thế, hắn là trời là đất của nàng.Đến nỗi, nàng tự động bỏ qua hết vẻ mặt lạnh lùng và thái độ thờ ơ của hắn trong suốt mười năm qua.Thậm chí, nàng còn tự huyễn hoặc bản thân rằng, chỉ cần hắn đối xử tốt với nàng, coi nàng là thê tử của hắn, là Hầu phủ phu nhân của hắn, trong trái tim của Bùi Lẫm không có nàng cũng không sao.Nhưng lừa mình dối người được bao lâu nữa đây, khi trước toàn thể mọi người, hắn công khai vứt bỏ nàng cho đám thổ phỉ, bế người kia lên ngựa chạy về Hoàng thành.Phải, người trong lòng Bùi Lẫm bao nhiêu năm qua chính là tiểu thư của nàng, Thẩm Thiên Nhược.Nhưng Thẩm Thiên Nhược là ai cơ chứ, nàng chính là hoàng hậu của Đại Cơ, là thê tử của đương kim thánh thượng cũng chính là chủ tử của Bùi Lẫm.Khương Yên nằm đó, xung quanh là xác chết chất la liệt, lặng lẽ nghe trái tim mình đập chậm lại từng nhịp.Tầm mắt nàng mờ dần, khoang mũi cũng không còn ngửi thấy mùi hôi thối nữa, thân thể đã bị dòi bọ bu kín, từng lớp thịt trên người bắt đầu rơi ra.Khương Yên đã ch*t.Năm ấy nàng mới bước qua tuổi 25.