Tránh Ra Cho Chị Đây Hưởng Phúc!
Đang raXuyên thành em gái của nữ chính trong truyện ngôn lù cứu rỗi, tôi và nữ chính được gia đình nhà họ Cố - dòng họ giàu có hàng đầu Kinh Thành - nhận nuôi.Nữ chính: Mẹ, mẹ đừng hòng kiểm soát con!Tôi: Mẹ ơi, mau kiểm soát con đi! Con muốn được kiểm soát!Nữ chính: Anh trai, anh điên rồi!Tôi: Anh ơi, chưa đủ đâu!Nữ chính: Em gái, chúng ta bỏ nhà đi thôi! Nơi này khiến người ta ngột ngạt quá!Tôi: Muốn chết thì chết xa chị đây ra! Đừng cản trở cuộc sống tốt đẹp của chị đây!

Vì Lẽ Gì Hai Đời Không Về Đến?
Đang ra“Rượu chia ly, đà cạn hếtMà niềm riêng đã kịp giãi bày đâu?Có thuyền côi, trôi sông vắngTheo sóng lênh đênh nào biết thuở nào thôi.Đầu nguồn thu, tịch mịch hoàiLay lắt nhành lau gió chiều nương.Chốn xưa, nào thấy bóng ngườiNghe đời bảo đã ẩn tích từ bao.”(Tiễn Cảnh ẩn sĩ - Cổ Đào) [TRÍCH TRUYỆN]- Trước khi yêu: (Cho thời gian suy nghĩ rồi nhé, làm thế nào là việc của mi)“Ấy ấy gượm đã, vị công tử này, huynh còn chưa kể ta hay chuyện đời của huynh đấy, đừng bỏ đi ngang xương vậy chứ.” Bất Quy lập tức bước lên giữ chặt góc áo của nam tử nọ.Chàng ta phất tay áo, nói: “Ngươi đứng đây ép chúng quỷ ma, yêu linh kể chuyện của chúng, làm chậm trễ giờ lành đi đầu thai của chúng, cũng tức là làm nhiễu loạn âm dương.”“Bất Quy cô nương à, buông tay đi mà, đây là chiến thần Canh Thần đấy….” Một tên âm binh lặng lẽ kéo kéo Bất Quy nói nàng hay.“Thì ra ngài chính là chiến thần đã đặt tên cho ta, ngài đi lịch kiếp mà mang ta theo cùng có phải hơn không? Ta cắm cọc ở đây nghe quá nhiều chuyện trên dương trần, càng nghe càng hâm mộ, càng nghe càng muốn được trải nghiệm một lần.” Bất Quy nhảy cẫng lên, đâu còn bộ dạng mặt ủ mày chau ngày thường nữa.“Nếu đã là linh hồn, muốn đầu thai thì mai cứ việc đến ghi danh đi.” Nói xong, chàng đi đến giếng luân hồi mà không hề quay đầu nhìn lại thêm nữa.Bất Quy đang định chạy theo, nào ngờ lại bị một tên quỷ lặng lẽ kéo trở lại, nó rằng: “Cô nương, dù có đầu thai thì cô cũng không ở cạnh vị lang quân này được đâu, vị ấy bảo cô mai hãy đến ghi danh là vì muốn cho cô thời gian để suy nghĩ cho kỹ lại đấy.”[...]- Sau khi yêu: (Em không cần lo cái chi hết, cứ để ta)“Em không chết, cũng sẽ không già đi trong vực Diệu Hoa này ư?”“Ừ.”“Thế phải che giấu thế nào mới được đây?”“Nên ta mới mang em đến Giang Nam.”Bất Quy như có điều suy ngẫm mà gật gật đầu, tay thì tóm lấy cái bàn tay không hề an phận của Canh Thần án ngữ ngay eo mình.“Em có cần uống canh ngừa thai không?” Chuyển chủ đề đến là nhanh.“Không cần.”“Chàng muốn có con nối dõi à?”“Không phải, chỉ là thứ thuốc phàm tục này nào có tác dụng với ta…”“Vậy nếu em có mang thật thì biết làm sao bây giờ?”“Em không cần lo.”“...” Bất Quy nghẹn lời, ơ này, đến cả việc này mà chàng cũng khống chế được nữa à?
Thần Long Điện
Đang ra"Ba ba! Cứu con! Cacao không muốn chết! Cacao không phải là đứa con hoang không ai cần!". 5 năm tắm máu, ở trên đỉnh núi Thái Sơn lại nhận được cuộc gọi cầu cứu của vợ và con gái! Dưới sự phẫn nộ, mệnh lệnh cho 30 vạn quân Bắc Lương cùng 3000 cao thủ của Thần Long Điện lập tức trở về, thiết huyết sát phạt! 5 năm không thấy con gái và vợ, giờ đây các cô là mục tiêu mà anh dùng mạng sống để bảo vệ! Hai người chính là sinh mệnh của Tiêu Chiến!
Dư Yểu là cô nương may mắn ai ai cũng ngưỡng mộ ở thành Tô Châu. Bởi vì từ nhỏ, mẫu thân nàng đã định cho nàng một vị hôn phu thân phận cao quý - Thế tử Trấn Quốc Công.Thế nhưng, năm nàng mười ba tuổi, vận may bỗng dưng chấm dứt. Cha mẹ nàng bất ngờ gặp nạn qua đời, Dư Yểu đáng thương phải sống kiếp nương nhờ người khác.Ba năm chịu tang trôi qua, Dư Yểu đã mười sáu. Vị hôn phu của nàng gửi thư đến, muốn đón nàng về kinh thành thành thân. Dư Yểu vui vẻ thu dọn hành lý, quyết tâm đối xử thật tốt với vị hôn phu tương lai.Vị hôn phu của nàng cao lớn tuấn mỹ, tuy tính tình có chút nóng nảy lại thích đánh đấm chém giết, nhưng trong lòng Dư Yểu vẫn ngọt ngào như kẹo, nàng luôn quấn quýt bên cạnh chàng, cùng chàng thân mật, ôm ấp.Trên đường đi, nàng thậm chí còn nghĩ đến chuyện sinh cho chàng mấy đứa con..Thế nhưng, đến kinh thành rồi, nàng mới phát hiện, nàng nhận nhầm người. Vị hôn phu của nàng - Thế tử Trấn Quốc Công - căn bản chưa từng đến đón nàng…
Ôn Duyệt xuyên thành nữ phụ pháo hôi trong một quyển niên đại văn.Nguyên chủ cùng nữ chính giống nhau đều là ăn nhờ ở đậu. Nữ chính có can đảm phản kháng, cuối cùng rời nông thôn lên thành phố lớn trở thành người thành đạt. Mà nguyên chủ nhu nhược không dũng khí, thay thế chị họ gả cho tên lưu manh chơi bời lêu lỏng cùng thôn. Một bên ghét bỏ lưu manh, một bên than trời trách đất, cuối cùng chết vì trầm cảm.Ôn Duyệt xuyên đến là vào thời gian sau khi đã kết hôn, mở mắt liền nhìn thấy người chồng lưu manh của mình với gương mặt u ám, ánh mắt lạnh lùng, lời ít mà ý nhiều nói:"Chúng ta chưa đăng ký kết hôn, cô có thể trở về bất cứ lúc nào, tôi sẽ không ngăn cản."Như vậy sao được, cô về nhà có thể bị một nhà chị họ chỉnh chết.Ôn Duyệt nhìn chằm chằm người đàn ông cao một mét tám mấy, bộ dáng tuấn tú, vai rộng, eo hẹp, chân dài, bình tĩnh nghĩ: Cuộc sống vẫn có thể chấp nhận được.Trước tiên nhìn xem chồng cô có khả năng thay đổi hay không...