Chọc Đông Cung - Tiểu Hoà Miêu
Đang raThái tử gia thủ đoạn thâm sâu x Bánh ngọt nhỏ yểu điệu nhát ganĐương kim Thái tử dung mạo đẹp đẽ, hoài châu uẩn ngọc [1], tính tình điềm đạm.Một vị quân tử đứng đắn là thế, mà lại cứ vô tình bị Khúc Ngưng Hề nhìn thấy cảnh ra tay giết người.Bờ môi hắn khẽ nhếch, tay không bẻ gãy cần cổ của tiểu cung nữ gian tế.Nét tà ác nơi gương mặt như đã khiến hắn trở thành một người hoàn toàn khác so với mọi ngày, Khúc Ngưng Hề hoảng sợ không thôi.Chết rồi, ai bảo nàng lại đi phá vỡ lớp ngụy trang của hắn…Thân là cháu gái của kế Hoàng hậu, trời sinh hai người đã không cùng chiến tuyến, vì mạng sống của mình, nàng chỉ đành run lẩy bẩy mà nói dối, bày tỏ rằng mình đã ái mộ Thái tử từ lâu.Khúc Ngưng Hề thành công giữ lại được mạng sống, chỉ là, sự uy hiếp ấy vẫn chưa biến mất hoàn toàn.Nàng nhìn vị Thái tử đang đứng trước mặt mình, dường như có một thứ hứng thú lạnh lùng và độc ác nào đó đang bị ẩn giấu đằng sau cái thân phận này, ấy là thứ tâm lý đùa bỡn người khác như “mèo vờn chuột”.Thậm chí là, ngay trong thời khắc mà hắn bị trúng độc…“Qua đây.”Bùi Ứng Tiêu lệ chí mi hồng, hắn vừa nhìn về phía nàng bằng ánh mắt âm trầm, vừa chậm rãi xoa xoa giọt máu nơi đầu ngón tay.Khúc Ngưng Hề hoảng sợ tới mức bật khóc ngay tại chỗ!Về sau, không hiểu tại sao mà nàng lại trở thành Thái tử phi, ai cũng nói là do kế Hoàng hậu thủ đoạn cao cường, không ngờ là bà ta lại có thể đưa cháu gái của mình vào Đông Cung.Thái tử phong quang tễ nguyệt [2], ngày nào cũng về thẳng nhà, chưa từng “trêu hoa ghẹo nguyệt” bên ngoài, khiến cho các quý nữ ghen tỵ đến nỗi chỉ muốn phát điên lên thôi.Chỉ có mỗi mình Khúc Ngưng Hề mới có thể hiểu hết được sự mạnh mẽ và cảm giác áp bách mà hắn mang đến. Chỉ có mỗi mình nàng mới có thể thấy hết được hắn “đa trí cận mưu” [3] ra sao. Và cũng chỉ có mỗi mình nàng mới thấy được bộ mặt thật vừa đen tối vừa nguy hiểm được hắn ẩn giấu đằng sau lớp mặt nạ kia.1. Có chút cường thủ hào đoạt, nam chính chỉ xấu xa với mỗi mình nữ chính thôi.2. Ngày ngày nữ chính chỉ nghĩ cách làm sao để dỗ dành người kia.——————Chú thích:[1] Hoài châu uẩn ngọc (怀珠韫玉): chỉ người biết trân trọng người có tài năng và đức hạnh, mang hàm nghĩa khá giống với cụm “biệt nhỡn liên tài”.[2] Phong quang tễ nguyệt (风光霁月): chỉ cảnh trời quang mây tạnh sau cơn mưa, nhưng trong ngữ cảnh này, câu thành ngữ này được hiểu theo nghĩa chuyển, là chỉ một người có tấm lòng rộng lượng, khoáng đạt.[3] Đa trí cận mưu (多智近妖): nói về sự mưu trí hơn người, được dùng để khen ngợi ai đó rất giỏi trong việc đưa ra chiến lược và chiến thắng kẻ thù của mình.

Hạ Tiểu My là em gái của vợ anh, năm nay mười tám tuổi, là sinh viên năm hai. Vì dáng người và ngoại hình xinh đẹp nên rất nổi tiếng ở Đại học Quốc gia Giang Thành, cô nàng là hoa khôi của Đại học Quốc gia Giang Thành. Rất nhiều nam sinh gửi thư tình kèm với hoa tươi, thậm chí còn gửi tới tận nhà, nhưng tính cách của Hạ Tiểu My khá kiêu ngạo, thậm chí không thèm nhìn tới mấy tên ong ong bướm bướm đó. Hôm nay Hạ Tiểu My mặc một chiếc quần kiểu hot pants mát mẻ, đôi chân thon dài trắng như tuyết xếp vào nhau, phối với chiếc áo crop top ở thân trên của cô, làm nổi bật vóc dáng đáng kiêu hãnh của cô đến mức tối đa, còn có vòng eo thon thả kia, chỉ cần là đàn ông thì đều cảm thấy máu nóng đang phun trào.

Cám Dỗ Khó Cưỡng
Đang raLệ Thước Mộng và Mộc Khê là bạn bè thân thiết từ hồi học cao trung. Từ hồi ấy, cô nàng đã tiết lộ với cô rằng bản thân đang để mắt tới một người lớn hơn mình năm tuổi. Nghe nói người đó rất ưu tú rất đẹp trai nhưng tính cách lại rất lãnh đạm, quan trọng hơn hết người ấy không có tình ý gì với Mộc Khê nhưng cô nàng vẫn kiên trì trồng cây si suốt bao nhiêu năm trời. Cuối cùng bây giờ cũng đã có thể toại lòng, được kết hôn cùng với người mình yêu. Đó cũng là lý do Thước Mộng về nước ngày hôm nay, để dự hôn lễ sắp tới của bạn thân. Mộc Khê kéo tay cô xuống, vếnh miệng phản bác – “Không sao. Như bây giờ tớ cũng đã hạnh phúc lắm rồi. Vì tình yêu đánh đổi chút nhan sắc thì có là gì.” “Thế ai là người nửa năm trước đã tuyên bố sẽ quên Chung Bách Dĩnh, không yêu đơn phương mù quáng nữa vậy ta?” – Thước Mộng bâng quơ nhắc lại.

Dạy Hư Em Trai Nhỏ
Đang raTrình Viễn ôm con ma men Thời Dao vào lòng, chẳng hiểu cô uống nhiều thế nào mà say đến mức đi lại cũng không vững. Cậu gọi điện cho Lý Huân đến đón Trình Mộng Nhiêu, còn mình thì giúp cô tìm một phòng khách sạn. "Cố Phàm, đồ tra nam nhà anh! Sao anh còn chưa chết đi chứ?" Thời Dao ú ớ vài câu nghe không rõ, cả người hoàn toàn dựa hẳn vào lòng cậu. Trình Viễn hơi ghé sát vào cô, muốn nghe cho rõ Thời Dao nói gì. "Bà đây không đủ quyến rũ sao? Một mình tôi anh còn chê chưa đủ à? Vì sao phải lén sau lưng tôi dây dưa với người khác?"

Sếp Tôi Là Tên Biến Thái (18+)
Đang raCô mở khóa cửa, đặt chiếc cặp lên mặt tủ giày bên cạnh lối đi, sau đó búi tóc cho gọn gàng rồi bắt đầu cởi quần áo của mình ra. Từ chiếc áo vest màu xám đen, cho đến chân váy ngắn, áo sơ mi trắng, tất, áo ngực ren đen và quần lót, mỗi lần cởi ra thứ gì cô đều gấp lại, đặt nó gọn gàng ở bên cạnh chiếc cặp. Sau khi đã hoàn toàn khỏa thân, lúc ấy cô mới đi vào phòng khách. Một người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha. Cô cúi đầu trước hắn: "Xin chào, tôi đã đến rồi." "Ừ, bàn hơi bụi. Hãy lau nó đi.” Người đàn ông ra lệnh.