
Sát Nhân Mỉm Cười
Đang raKhu chung cư xảy ra chuyện, trước cổng đông nghịt người vây quanh. Tôi nói với viên cảnh sát, hy vọng sớm bắt được kẻ s/át h/ại cô gái. Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi: “Sao cậu biết nạn nhân là một cô gái?” Tôi giả vờ hoảng hốt, cười gượng một chút. Chỉ một sơ hở nhỏ như vậy mà cũng đủ khiến anh kích động sao?

Đêm trước kỳ thi đại học diễn ra, tôi bị cưỡ/ng hi*p. Hai tên sát nhân đột nhập vào nhà, làm nh/ục tôi ngay trước mặt bà ngoại. Sau đó, chúng lại bóp ch*t bà ngay trước mắt tôi. Tôi may mắn sống sót, nhưng từ một học sinh ưu tú được kỳ vọng vào Thanh Bắc, tôi trở thành một kẻ tàn phế, đến cả đi vệ sinh cũng không thể tự lo. May mắn thay, tôi đã trọng sinh. Trọng sinh vào đúng khoảnh khắc kẻ sát nhân gõ cửa.

Cuộc Gọi Định Mệnh
Đang raLúc 4 giờ sáng, tôi nhận được một cuộc gọi. "Tôi giao đồ ăn đến cho bạn." Tôi không dám lên tiếng, cổ cứng đờ, mắt chăm chú nhìn vào phòng khách tối om. Không có ai gõ cửa. "Đồ ăn giao đến rồi, phiền bạn ra lấy." Đầu dây bên kia lặp lại. Tôi lập tức cúp máy, cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ, mắt không rời khỏi cánh cửa, sợ rằng ngay giây tiếp theo nó sẽ bị gõ, hoặc tệ hơn, bị ai đó lặng lẽ đẩy ra. Không biết bao lâu sau, tôi mới nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đi xuống cầu thang. Cơ thể tôi cũng thả lỏng, gần như ngã ra, thở hổ/n h/ển từng hơi lớn. Tối qua tôi mải chơi game đến tận 3 giờ sáng. Trước khi ngủ, tôi còn đăng một dòng trạng thái than muốn ăn khuya, rồi vứt điện thoại sang một bên và chìm vào giấc ngủ. Tôi mở ứng dụng đặt đồ ăn, x/á/c nhận rằng điện thoại mình không hề có đơn hàng nào. Thật quá kỳ lạ... Nửa đêm thế này, ai lại đặt đồ ăn cho tôi?