Gõ Cửa Nhầm Nhà, Gặp Đúng Chân Ái
Hoàn thànhTôi uống rư/ợu say nhầm cửa, trực tiếp gõ cửa nhà hàng xóm bên cạnh. Hàng xóm đẹp trai lạnh lùng đứng ở cửa chỉ chỉ bên cạnh, lạnh lùng nói: “Sâu rư/ợu, đó mới là nhà em.” Sau đó tôi cùng với anh chàng đẹp trai cao lãnh đã ở bên nhau, hắn ôm tôi vào lòng, vừa hôn vừa dỗ dành: “Cục cưng, đêm nay về nhà anh được không? Nhà anh cũng là nhà em.”
Bé Con Ốm Yếu Của Lão Đại
Hoàn thànhTỉnh lại, tôi phát hiện mình là thiếu gia thật vạn người gh/ét trong một quyển tiểu thuyết đam mỹ. Hành động hàng ngày chính là không ngừng tìm chỗ ch*t, h/ãm h/ại thiếu gia giả, sau đó bị người thân bạn bè chán gh/ét ruồng bỏ. Đùa gì thế? Chỉ dựa vào việc tôi đi một bước ho một trận nhỏ, đi ba bước ho một trận lớn, ba ngày hai lần cảm lạnh nóng sốt, rồi đ/au bụng đ/au đầu không rõ nguyên nhân. Ngay cả động thêm một cái tôi cũng ngại phí sức, chớ đừng nhắc tới đi nhằm vào người khác. Sau đó tôi hạ quyết tâm, nằm thẳng chịu m/ắng, ăn rồi chờ ch*t, chỉ hy vọng có thể thư thái thoải mái vượt qua những ngày kế tiếp. Sau này, người nhà đã từng chán gh/ét tôi đều van xin tôi về nhà. Mà vị đại lão che giấu thân phận kia, thuần thục uốn gối quỳ xuống đất, đưa bàn tay lau nhẹ lên mắt cá chân lạnh lẽo của tôi: "Bảo bối, xin em, đừng để bị lạnh."
Bảo Mẫu Và Tiểu Thư
Hoàn thànhTôi là một kẻ l/ừa đ/ảo. Tôi thích đến nhà người giàu để làm bảo mẫu, như vậy tôi sẽ có thể ở biệt thự giống như thiên kim tiểu thư. Chỉ cần tôi có thể ra vào biệt thự, vậy thì thân phận khi ra ngoài làm bản thân tự cho. Vì thế tôi lừa đám đàn ông ham hư vinh, háo sắc ham tiền xoay vòng vòng. Nhưng vào năm hai mươi tuổi, tôi đã thất bại. Bởi vì chủ thuê mới của tôi là một tiểu thư bệ/nh tật. Toctruyen edit.
Vào đêm trước ngày đính hôn. Bạn trai không cẩn thận chiếu cuộc trò chuyện lên trên tivi. "Cô ấy rất tốt, rất thích hợp để kết hôn." "Không cần m/ua quà, không cần dỗ dành, cũng không cần sính lễ." "Không có tình yêu, tớ cũng có thể sống tốt đời này."
Dành Cả Đời Để Yêu Em
Hoàn thànhKhi Thẩm Cẩn Niên sáu tuổi, nhà hàng xóm Trình gia có một bé gái nhỏ. Cậu theo người lớn đến thăm một lần, nhìn thấy trên giường là một bé con nhỏ xíu, mềm mại, cậu lập tức thích ngay. Cậu chỉ vào bé gái cười nói: "Em gái!" Mẹ Thẩm cười sửa lời cậu: "Không phải em gái đâu, xét theo vai vế, con phải gọi là cháu gái nhỏ." Thẩm Cẩn Niên sáu tuổi không hiểu em gái và cháu gái nhỏ khác nhau thế nào, chỉ nhớ câu mẹ nói: "Sau này phải bảo vệ tốt Hòa Hòa nhé." Cậu thầm lặp lại cái tên của cô bé trong lòng, Hòa Hòa.