Bìa truyện
Tác giả: 李烟年

Ta đã từng là một đại m/a đầu trên giang hồ khiến người ta nghe đến là sợ mất mật, bây giờ lại trở thành tù nhân. Kẻ giam cầm ta lại là đồ đệ từng bị ta đ/á/nh g/ãy chân. Hắn nói ta là người vô tâm. Hắn nh/ốt ta lại, không cho ta rời xa hắn. Nhưng ta vẫn bỏ hắn vào ngày đại hôn. Sau này, khi hắn gặp lại ta, mái tóc đen của ta đã trở nên trắng xóa, trở thành một phế nhân, hắn quỳ xuống trước mặt ta và khóc đến mất hết mặt mũi. ---------------------------------------- Đây là truyện về cặp phụ trong truyện <Người m/ù bảo ta đừng nhìn lén nữa>, về cặp sư đồ Vân Bạc và Mặc Dạ

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 珺子锦

Văn án: Sau khi trọng sinh, ta có được khả năng đọc suy nghĩ, nghe thấy tất cả mọi người trong hoàng cung đều m/ắng ta. Hoàng đế: [Hoàng hậu đúng là nữ nhân ng/u ngốc, sớm muộn gì trẫm cũng sẽ phế nàng] Thục phi: [Hoàng hậu chỉ là một con l/ợn, sớm muộn gì cũng ch*t dưới tay ta.] Đức phi: [Hoàng hậu lại t/á/c qu/ai t/á/c qu/ái, đúng lúc có thể đổ việc Thục phi rơi xuống nước cho nàng ta.] Ta…bổn Hoàng hậu ta, đã đến lúc chỉnh đốn lại hậu cung rồi!

8/10
Bìa truyện

Vọng An Hà

Hoàn thành

Đích tỷ nổi tiếng là người thong dong như cúc (*), khi nàng bị tiểu thư nhà họ Tạ đoạt mất hôn ước cũng chỉ biết âm thầm rơi lệ. (*) Trích từ “Lạc hoa vô ngôn, nhân đạm như cúc, tâm tĩnh như thủy”. ‘Đạm’ ở đây chính là đạm nhạt với vinh nh ụ c, với danh lợi, với ᴛranh đấu, với cả những hấp dẫn mê hoặc nơi thế gian. Ta đi đòi lại công bằng cho nàng, sau khi lấy lại hôn ước, nàng lại զuở trách ta. “Muội là con gái nhà họ Tống nhưng lại thô bỉ như thế, thật sự làm ɴhục ɴhã gia môn mà!” Cha ta biết được việc này, không hỏi nguyên do đã trực tiếp dùng gia pháp đ/áɴʜ gãу một chân của ta. Cuối cùng ông ta chê ta vô dụng, gả ta cho một tên chăn ngựa, khiến ta bị ᴛra ᴛấn cho đến ch*t. Trái ngược với ta, đích tỷ của ta và Ôn tiểu lang quân ân ái không rời, trăm năm hạnh phúc, trở thành một giai thoại. Lại một lần nữa mở mắt, ta quay trở lại ngày mà nàng ta bị tiểu thư nhà họ Tạ đoạt mất hôn ước. Trong ánh mắt tràn đầy chờ mong và bất lực của nàng ta, ta lại lần nữa bước chân ra khỏi Tống phủ. Có điều lần này ta không đi đến Tạ phủ, và thứ nàng ta chờ được cũng không phải là tin ta ᴄướp lại hôn ước của nàng ta và Ôn tiểu lang quân. Mà là thánh chỉ Hoàng Thượng tứ hôn cho ta và Ôn tiểu lang quân. Nước mắt tràn đầy hốc mắt, đích tỷ không thể tin nổi nhìn ta, “Tống Thư, vì sao muội lại đối xử với ta như vậy?” Ta mỉm cười với nàng ta, “Mọi người đều nói rằng lang quân nhà họ Ôn dáng rồng thế phượng, cực kỳ khôi ngô tuấn tú, một chàng ᴛrai như vậy, muội cũng muốn có.”

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 鸽子不咕 等

Văn án: Nghe nói vị phu quân đó của ta b/ệnh t/ật đầy người, người yểu điệu hơn hoa, động một tí liền n/ôn ra m/á/u. Mãi cho đến một ngày, ta vô tình chứng kiến ​​cảnh hắn dễ dàng đ/ánh bại chỉ huy của đội cấm quân. Ta nhướng mày: “Thân thể yếu ớt dễ ngã sao?” Hắn không thay đổi sắc mặt thu lại k/iếm, giây tiếp theo liền hộc ra m/á/u. Ta: “…” Ăn vạ à???

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 阿醒

Trên tường, trên cột, trên ghế của hoàng cung, thậm chí cả trên long sàng, tất cả đều xuất hiện những khuôn mặt nữ nhân nở nụ cười q/uỷ dị. Chúng phi tần luôn nghe thấy âm thanh móng tay cào. Nửa thân trên của hoàng thượng đã bị kéo vào trong ván giường, sau khi được thái giám kéo ra thì mềm nhũn như kẹo dẻo đã tan một nửa. Ba đạo sĩ lần lượt vào cung, có người phát đi/ên, có người bỏ chạy. Vạn bất đắc dĩ, Trương Quý phi có phân vị cao nhất đã mời ta vào cung. Mà ta, vốn dĩ không phải con người.

8/10