
Yêu Thi Sinh Con
Đang raLàng tôi ngập lụt, một cỗ qu/an t/ài ngàn năm trôi nổi lên. Th* th/ể người phụ nữ bên trong không hề th/ối r/ữa, lại còn xinh đẹp đến kinh người. Đêm đó, bố tôi lén lút chui vào. Chẳng bao lâu, bụng nữ th* th/ể phình to lên. Cô ta có th/ai rồi. Đạo sĩ hoảng hốt: "Yêu thi sinh con, cả làng các người đều phải ch/ôn cùng!"
Nhất Trì Kinh Mặc
Đang raVăn án: Tôi và cô bạn thân của mình cùng gả vào nhà họ Đỗ làm chị em dâu. Cô ấy được cả nhà cưng chiều đến mức biến thành một cô vợ nhỏ ngốc nghếch. Vào tháng bảy trời nóng bức, cô ấy đã nấu một miếng thịt có giòi sống trong đó rồi cho cháu trai tôi là Tráng Tráng ăn. Khi tôi nhìn thấy thì vội vàng đưa Tráng Tráng đến b/ệnh v/iện r/ửa r/uột. Bạn thân nép sau lưng chồng tôi nói: “Không phải lỗi của Bảo Bảo đâu, Bảo Bảo chỉ nhìn thấy miếng thịt nên muốn nấu cho con ăn thôi.” “Chú út, có phải Bảo Bảo ngốc lắm không, chuyện gì cũng làm không xong, hu hu…” Sau khi Tráng Tráng tỉnh lại thì nó và mẹ chồng tôi hùa nhau v/u o/an cho tôi, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi, nói tôi khiến nó ng/ộ đ/ộc. Từ ngày hôm đó tôi đã phải chịu cảnh b//ạo l//ực gia đình suốt bao năm tháng dài đằng đẵng, trên người tôi không còn chỗ d/a th/ịt nào lành lặn. Thậm chí vào đêm giao thừa, tôi còn bị Tráng Tráng t/àn nh/ẫn l/ột d/a, cuối cùng ch*t vì mất m/áu quá nhiều. Nhưng khi tôi mở mắt ra thì tôi lại quay về ngày cô bạn thân của tôi nấu miếng thịt đầy giòi sống đó.
Tình Cờ Yêu Anh!
Đang raVăn án: "B//iến đi, đừng làm phiền ông đây ngủ!" Tôi gi/ật mình, rút tay ra khỏi áo anh ta. Quả nhiên, tên trùm trường không dễ ch/ọc vào. Giây tiếp theo, anh ta quay lại. Làm sao lại là anh ta? Anh chàng đeo bám đó đêm qua còn ôm lấy tôi và gọi tôi "bé yêu" rồi muốn hôn tôi nữa kìa?

Một người bạn làm việc tại bảo tàng x/á/c ướp ở Ai Cập nhắn tin bảo ở đó có chuyện lạ nên mời tôi đến xem thử. Vì tò mò, tôi đã tháo lớp băng vải quấn quanh một x/á/c ướp. Dưới những lớp vải lanh dày đặc, hiện ra khuôn mặt của chính người bạn ấy. “Lục Linh Châu!”
Bạn Trai Tôi Là Ngôi Sao
Đang raVăn án: Tôi bị một anh chàng va phải. Anh ấy lo lắng hỏi tôi có sao không. Tôi nói không sao, chỉ nhờ anh đỡ tôi dậy rồi lò dò chuẩn bị rời đi. “Cô đi đâu vậy? Hay là để tôi đưa cô về?” Anh ấy gãi đầu, trông đầy áy náy. “Tôi chẳng có nơi nào để đi cả.” Tôi nhìn anh ấy, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ nghịch ngợm, “Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi với tôi thì cho tôi ở nhờ vài ngày nhé?” Anh ấy im lặng một lúc, rồi khi tôi định bỏ đi, anh ấy nắm tay tôi: “Được…được thôi.” Tôi há hốc miệng. Chuyện này cũng được sao?