Bìa truyện

Lần đầu tiên ám sát Nhiếp chính vương, ta đã thất bại, còn bị hắn l/ột y phục. Lần thứ hai ám sát Nhiếp chính vương, ta lại thất bại, hắn treo ta lên xà nhà và làm nh/ục suốt đêm. Lần thứ ba, ta nghiêm túc suy ngẫm. Nếu vũ lực không đủ, dùng trí không được. Vậy ta liền dùng nhan sắc. Ta cải trang thành nữ nhân và ngã trước xe ngựa của Nhiếp chính vương. Đúng như dự đoán, tên này đã dễ dàng bị lừa và đưa ta về nhà. Đợi đến tối, ta có thể lợi dụng lúc hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng đã thành công đ/á/nh lén một đò/n. Không ngờ ta lại bị ép mặc váy cưới và gả vào vương phủ. Nh/ục nh/ã! Thật nh/ục nh/ã!

8/10
Bìa truyện

Em trai nhà bên đăng: Không dám thổ lộ với người mình thích thì làm sao? Tôi nhiệt tình dạy cậu ấy cách tán gái. Sau đó cậu ấy tỏ tình với tôi, còn hôn tôi. Nhưng, tôi là nam mà!?

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 布朗尼边边

Tôi xuyên thành nam thê của lão đại phản diện, tôi lựa chọn cứ thế mà buông thả mọi thứ. Tin tốt: Lão đại giả không bị t/àn t/ật, anh ấy có thể mạnh mẽ đứng dậy! Tin x/ấu: Cốt truyện không cho phép tôi buông thả bản thân. Trêu chọc một hồi, mới là phát hiện hắn đang giả vờ lạnh lùng!

8/10
Bìa truyện

Ở cùng một Alpha tiến hóa lần thứ hai thành Enigma, hắn vươn tay kéo lấy cổ áo của tôi, giọng nói khàn khàn: "A Dã, pheromone của cậu thật ngọt..." Tôi không thể chịu đựng được sự đ/au khổ của người anh em, chỉ đành nhẫn nhục mà an ủi hắn. Kết quả là sau đó, tôi che sau cổ mình, răng gần như cắn nát: "Bùi Cảnh! Không phải cậu nói chỉ đ/á/nh dấu một lần thôi sao?!" Nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng kéo tay tôi, giọng nói dịu dàng trấn an: "Ngoan nào, thực sự đây là lần cuối mà."

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 冰糖荔枝

Bạn trai tôi đã t/ự t* rồi, trước khi ch*t để lại cho tôi một lá thư tuyệt mệnh: “Đồ ng/u ngốc, không có tôi em nhất định sẽ ch*t đói, tất cả tiền của tôi đều để lại hết cho em, tự lo lấy thân đi.” Thế là tôi thừa kế mười tỷ mà bạn trai để lại. Trong đám tang tôi khóc, tôi khóc đến mức gần như bật cười trong đám tang của hắn. Và rồi tôi được sống lại. Trọng sinh trở về lúc hắn còn học trung học. Lâu Tuân năm ấy tái nhợt yếu ớt, g/ầy như que củi. Bị mấy tên c/ôn đ/ồ vây quanh tay đ/ấm chân đ/á nằm trên mặt đất. Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, tôi đã lao tới đứng trước mặt hắn bảo vệ hắn sau lưng. “Mẹ kiếp, ai cho phép bọn mày đ/á/nh thần tài tương lai của tao?”

8/10