Ngọc Vỡ - Phần 3 (Cuối)
Hoàn thànhTruyện có 3 phần. Đây là phần 3. Các bạn theo dõi các phần trước tại kênh của mình nha! Cảm ơn mọi người ạ! Văn án: Hắn nói rằng hắn muốn cưới ta, muốn trao cho ta mũ phượng và khăn trùm đầu, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng cuối cùng hắn sẽ nuốt lời. Hắn ng/ã xuống vách núi, bị mất trí nhớ và được một cô nương c/ứu giúp. Hắn ở trước điện qu/ỳ ba ngày, thề rằng hắn muốn hủy hôn với ta, rằng hắn muốn cưới cô nương đó làm thê. Hoàng đế đ/au đ/ầu không thôi, người gọi ta tới muốn hỏi xem ta nghĩ thế nào. Ta thành thật qu/ỳ xuống, cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt chực rơi. “Như Thái tử điện hạ mong muốn.”
Tựa Phương Trời Mọc
Hoàn thànhTrước khi thành thân, tôi đã biết phu quân tôi có một thiếp thất mà chàng hết mực yêu thương chiều chuộng. Không sao, dù sao tôi cũng là chủ mẫu của gia tộc có tiếng tăm, hiển nhiên cũng học được cách khoan dung độ lượng. Sau khi thành thân, tôi đã quản lý Hầu phủ vô cùng trật tự nề nếp, danh tiếng về đức hạnh của tôi truyền khắp kinh thành. Chẳng biết ả thiếp thất kia có n/ão không, lại đem chuyện tôi và Hầu gia vẫn chưa viên phòng lan truyền ra ngoài. Ả muốn lấy chuyện này ra để chế nhạo tôi, đem tôi ra làm trò cười. Nhưng ả ta làm sao có thể ngờ, chính việc này đã bức mẹ chồng tôi buộc Hầu gia đêm khuya đến gõ cửa phòng tôi.
Quên Chàng Ta Sẽ Hạnh Phúc
Hoàn thànhVăn án: Trước khi ta bị mất trí nhớ, điện hạ đã đem lòng yêu một nữ nhân khác. Ngọn l/ửa th/iêu r/ụi tất cả, từng thanh gỗ đổ đ/è lên chân ta. Chàng ấy vội vã lao về phía ta, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của Diệu Nương, chàng ấy quay trở lại tìm ki/ếm nàng ta. Vào ngày hôm đó, cả khuôn mặt ta bị b/ỏng nặng, l/ở l/oét và vô cùng đ/au đ/ớn. Trước kia chàng ấy từng nói rằng ta rất mong manh, không thể chịu một chút thương tổn nào. Ngày hôm đó chàng lại không biết ta đã phải chịu rất nhiều đ/au đ/ớn. Có lẽ khi ta quên chàng ấy đi, ta sẽ không phải chịu đựng những t/ổn th/ương như vậy nữa.
Giữa Mai Trắng, Tuyết Chẳng Lưu Dấu.
Hoàn thànhSau khi ta ch*t được ba năm, chiến lo/ạn n/ổ ra ở biên ải. Hoàng đế đích thân đến phủ, triệu ta ra trận. Thị nữ bẩm báo: “Thẩm Tướng quân đã ch*t.” Hoàng đế cười lạnh: “Vì chuyện trẫm cưới Nhu Nhi, nàng ấy đã gi/ận dỗi bao năm, còn chưa đủ sao? Báo cho nàng, lập tức dẫn binh ra biên ải! Nếu làm lỡ quân tình, đừng trách trẫm vô tình, tru di cửu tộc!” Thị nữ lặng im hồi lâu, rồi cúi đầu quỳ bái. “Bệ hạ, nô tỳ cả gan bẩm báo. Tướng quân Thẩm là một cô nhi, ngoài nô tỳ ra, không có cửu tộc để tru di. Nàng mất rồi, nô tỳ vẫn ở lại đây. Một là để quét m/ộ cho nàng. Hai là để mở to mắt, chờ ngày bệ hạ gặp báo ứng.”
Ngoảnh lại hóa hư vô
Hoàn thànhCô nói: “Sau khi chúng ta kết hôn, anh phải yêu em, thương em, dù có bận như thế nào, trước 12 giờ cũng đều phải về nhà, mỗi ngày phải hôn em một lần, mỗi ngày kỷ niệm kết hôn đều phải tặng quà cho em, chúng ta sẽ sống như vậy cả đời.” Cô chỉ nói ra khung cảnh mà cô tưởng tượng trong đầu, nhưng lại chưa từng nghĩ Mạc Thiệu Khiêm có thể vì Đồng Tinh Nguyệt mà hy sinh tới mức độ này. Anh chỉ trầm mặc mấy giây, liền nói: “Được.” Anh ngẩng đầu, đôi mắt đã xuất hiện nhiều tơ m/áu sau mấy ngày túc trực trong phòng bệ/nh của Đồng Tinh Nguyệt: “Còn có yêu cầu gì nữa? Nhanh lên, Tinh Nguyệt không thể đợi thêm nữa.” Vào thời khắc đó, Đồng Khiết nhìn anh, lại chẳng thể thốt ra lời nào. Cô rõ ràng đã có được anh, nhưng lại dường như mất đi tất cả.