Cá Chậu Nhớ Vực Xưa
Đang raVăn án: Ta thành hôn với cha của thanh mai trúc mã. Sau khi ngài ấy qu/a đ/ời ta trở thành Thái hậu. Thanh mai trúc mã của ta khi đã nắm giữ giang sơn vững chắc, đã ban cho ta một ly rư/ợu đ/ộc. "Hoàng nhi cung tiễn mẫu hậu." Ta cười khẩy: "Nguyện quân đừng nhớ chuyện xưa, giữ cho giang sơn yên ổn, thiên tuế trường an." Ta cầm chén rư/ợu trên bàn uống cạn, cơn đ/au tràn ngập toàn thân, ý thức mờ mịt, chỉ nghe thấy một tiếng "đợi ta". Mùa thu năm Quảng Đức thứ tám, Hoàng Thái Hậu Hồng Nghị băng hà.
Xướng Môn Nữ Đế
Đang raVăn án: Ta là hoa khôi nổi danh nhất thành Kim Lăng, nhưng nhất tâm đơn luyến(*) tân khoa trạng nguyên Mạnh Du Bạch, vì c/ứu hắn mà nhờ cậy kẻ khác. (*) yêu đơn phương Nhưng cuối cùng hắn lại vì người trong lòng mà gửi ta đến dưới trướng của phản quân: “Vân Nô, nếu nữ tử như A Cẩm không thuần khiết, sao ngươi còn để nàng ấy sống?” Sau đó trong lúc h/ỗn l/oạn ta đã nh/ảy xuống vách núi, th/ịt n/á/t x/ương t/an, hắn một đêm bạc đầu, đi tìm ta khắp cùng trời cuối đất. Tương kiến lần nữa vào thọ yến của Hoàng đế Thẩm Khác, ta đã là sủng phi h/ại n/ước h/ại d/ân còn hắn thành nghĩa tử của Thẩm Khác. Hắn đỏ mắt hỏi ta: “Vân Nô, ta biết nàng vẫn còn sống có đúng không?” Ta m/ỉa m/ai cười nói: “Vương Gia đang c/uồng l/oạn à? Bây giờ ngài phải gọi ta một tiếng mẫu phi.”
Nghiệt Duyên
Đang raVăn án: Sau khi thân phận nằm vùng bị bại lộ, anh ta cầm s/úng chĩa vào trán tôi. "Kiếp sau gặp lại, em yêu." Tôi ngước đầu nhìn anh ta. "Tôi mang th/ai rồi." Tay anh ta đang bóp cò chệch đi vài phân. "Sinh con ra rồi gi*t em sau vậy." Kết quả, nhiệm vụ kết thúc sớm, anh ta tr/úng đ/ạn rơi xuống biển, sống ch*t không rõ. Bốn năm sau, con trai tôi m/ất t/ích ở nhà trẻ. Khi tôi đang lo lắng tột độ thì điện thoại reo. Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia: "Lâu rồi không gặp, em yêu."
Giang Đồng
Đang raVăn án: Hoàng đế gần sáu mươi tuổi đã yêu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ngài hỏi thái giám: “Đây là nữ nhi nhà ai?” Từ công công đáp: “Là con gái duy nhất của nhà họ Giang, hôn thê của Định Bắc Hầu, đã được bảo vệ và yêu thương suốt nhiều năm.” Định Bắc Hầu có công dẹp lo/ạn Hung Nô, đáng được ban thưởng. Nhưng hoàng đế lại nói: “Biên ải khắc nghiệt, Định Bắc Hầu không thể chăm sóc nàng, trẫm sẽ thay hắn chăm sóc.” Ngài gi/am c/ầm ta vào sâu trong cung, nhiều lần l/àm nh//ục ta. Nửa năm sau, Định Bắc Hầu dẹp lo/ạn trở về kinh. Hoàng đế rất hài lòng, ban cho hắn một vũ điệu "Vận Châu" mới nhất trong cung. Khi nhìn thấy ta, với cái bụng đang m/ang th/ai, khoác trên mình lớp y phục mỏng manh mà múa. Định Bắc Hầu mắt đỏ ngầu, lần đầu tiên trước mặt vua, hắn r/út đ/ao dài ra: "Bệ hạ, đây là thê tử của thần!" Hoàng đế gi/ận d/ữ, lấy cớ Định Bắc Hầu thèm muốn hậu cung mà ch//ém đ/ầu hắn. Đêm đó, người ta yêu đ//ầu lìa khỏi x/á/c, chiếc giường ta nằm cũng bị nhuộm đỏ bởi m//áu t//ươi. Ta hối h/ận, không cam lòng. Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã quay lại đêm gặp hoàng đế lần đầu tiên. Vị hoàng đế vi hành đang nhìn thẳng vào ta...
Lưu Thủy Vô Tình
Đang raVăn án: Thái tử nói, ước mơ từ nhỏ của hắn là được thành hôn với ta. Cuối cùng hắn cũng cưới được ta rồi, vào đêm tân hôn, hắn vén khăn trùm đầu của ta lên, hôn ta một cách âu yếm rồi vẫn mặc nguyên hỷ phục mà đi ngủ. Nửa đêm, ta phát hiện ra rằng hắn đã gi/am gi/ữ một cung nữ tên là “Đông Đông” trong mật thất, cùng nàng ta đ/iên loan đảo phượng, r/ên r/ỉ trên giường. Ta hỏi hắn tại sao? Hắn vừa khóc vừa nói: Vì Đông Đông trông rất giống nàng.