Bìa truyện

Tôi và Thẩm Tư An lớn lên cùng nhau, độ tương thích pheromone lên tới 96%. *pheromone: hay còn gọi là tin tức tố, mùi hương phát ra từ cơ thể có khả năng thu hút người khác giới. Mọi người đều nghĩ rằng chúng tôi sẽ tự nhiên đến với nhau. Kể cả tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng hôm sinh nhật cậu ấy, Thẩm Tư An đặc biệt tìm tôi nói: "B/án Khê, tôi tưởng cậu cũng hiểu, chúng ta chỉ là bạn tốt thôi, không có gì khác." "Nhiều lắm là độ tương thích pheromone cao hơn một chút, đúng không?" Dù là câu hỏi, nhưng giọng cậu ấy mang sự khẳng định chắc nịch. Sau đó, một học sinh chuyển trường mới đến trở thành bạn cùng bàn của tôi. Chúng tôi phải đến bệ/nh viện kiểm tra do phản ứng pheromone với nhau quá mạnh. Kết quả cho thấy: Độ tương thích: 98%.

8/10
Bìa truyện

Tôi xuyên sách rồi, trở thành nam phụ á/c đ/ộc trong tiểu thuyết. Trong truyện nam chính lúc trước là một nhân vật hết sức đáng thương. Thế nên tôi đã tận tình phục vụ nam chính. Đem nhân vật chính nhận làm đàn em, thỉnh thoảng lại cho cậu ta chút ấm áp. Không ngờ có một ngày, nam chính đem tôi đ/è ở góc tường hôn thật sâu. Khi kết thúc, cậu ta liếm liếm môi: “Anh, em thích anh.”

8/10
Bìa truyện

Mọi người đều biết tôi thích bá vương trường học là Giang Từ. Giang Từ tuyên bố rằng nếu tôi thi được vào top ba của khối, cậu ấy sẽ làm bạn trai tôi. Tôi cố gắng học tập chăm chỉ và cuối cùng sau 2 năm tôi cũng đã đứng đầu bảng xếp hạng. Giang Từ lạnh lùng đưa cho tôi một bức thư. "Hứa Du Du, làm bạn gái tôi, em phải tuân thủ mười quy tắc này." Tôi lắc đầu từ chối. "Bạn học, tôi không có h ứ n g t h ú với cậu." Cậu ấy không biết rằng, trong hai năm qua, tôi đã thật sự yêu việc học. Trong lòng không có đàn ông thì tiền đồ mới có thể sáng lạn.

8/10
Bìa truyện

Để chỉnh đàn em cao lãnh, tôi đã giả làm một em gái dễ thương và tán tỉnh cậu ta qua trò chơi. Trước khi gặp mặt, tôi gọi cho đàn em nói chia tay. "Tôi không đồng ý, anh cho rằng anh có thể chạy thoát sao, đàn anh?" Da đầu tôi lập tức tê dại: “Sao cậu biết là tôi?” Lúc này, cửa phòng nghiên c/ứu mở ra, đàn em bước vào rồi khóa tôi lại trên ghế, ánh mắt đầy nguy hiểm mê người. "Trong trò chơi anh gọi tôi là chồng, sao bây giờ không gọi nữa?"

8/10
Bìa truyện
Tác giả: Thượng Chí

Nam thần cùng phong tôi bỗng nhiên mắc chứng m/ù tạm thời. Vì miếng cơm manh áo, tôi đành ngậm bồ hòn nhận làm người chăm sóc cho cậu ấy. Nhưng mà, ai kêu người ta đẹp quá làm gì khiến tôi không kìm lòng được? Lén lút sờ sáu múi của nam thần, chọt eo nhỏ, tự nhủ là "thu lãi nhẹ" cho công chăm sóc. Chăm chỉ hầu hạ cậu ta, thu chút "tiền lãi" có sao đâu? Một lần, tôi sơ ý sờ hơi mạnh tay, Phó Diễn Lễ khẽ rên lên. Tôi vội vàng biện minh: "Trên bụng cậu có con muỗi!" Về sau, Phó Diễn Lễ đưa bàn tay lạnh lẽo luồn vào vạt áo tôi, thì thầm: “Bảo bối, gi/ữa hai ch/ân mình… cũng có muỗi đó.”

8/10