Va Phát Cong Luôn
Hoàn thànhLà một sinh viên mới nhập học đi kèm tính tình khá mong manh dễ vỡ, trên mạng người ta còn có thuật ngữ "sinh viên giòn tan" để chỉ tuýp người như tôi. Một ngày nọ, khi đang ở canteen trường, tôi bị khuỷu tay của một anh bạn trong câu lạc bộ thể thao va vào đầu. Ôí giồi ơi! Chấn động n/ão tại chỗ! Nam sinh thể thao kia bưng khay cơm, nhìn tôi ngã xuống đất: "Mẹ kiếp,giả vờ ăn vạ ki/ếm chuyện với ông đây à?!" Sau này, hắn ôm eo tôi, dỗ dành: "Vợ ơi, ngoan nào, làm lại lần nữa đi."
Dưa Ép Chín Vẫn Ngọt
Hoàn thànhTôi đã thích cậu bạn cùng phòng của mình, Trì Dã. Chúng tôi luôn như hình với bóng, nhưng cậu ấy là trai thẳng, chỉ coi tôi như anh em tốt. Sau này, tôi thua trò chơi và bị ph/ạ t phải hô n người khác. Thế mà cậu ấy lại mặt đen như mực, é/p tôi vào tường, nói: "Đều là đàn ông, h ôn cậu ta chi bằng h/ôn tôi."
Tái Sinh
Hoàn thànhVăn án: Khi tôi chế.t, không một ai chịu đến nhận xá.c. Sau đó, một người đàn ông đầu c/ắt ngắn, trông có vẻ khó gần đã xuất hiện và lo hậu sự cho tôi. Anh ấy cũng là người đã ôm tr.o cố.t và châm lửa đ.ốt ch.áy tầng hầm nhà tôi. "Những người ứ.c hi.ếp em, tôi sẽ thay em giải quyết sạch sẽ!” Khi mở mắt ra một lần nữa, tôi thấy mình trở lại khoảng thời gian mười năm trước. Trên đường đến trường, một cậu thanh niên khó ở đã chặn tôi lại và hỏi bằng giọng gi/ận dữ: “Diệp Kiều, ngày nào em cũng bắt tôi làm bài tập, có phải thích tôi rồi đúng không?” ☁ Tác giả: 零与负数
Chiếc Kén Đó Tôi Không Cần
Hoàn thànhGiới thiệu: Sau khi bị trùm trường b/ắt n/ạt một lần nữa, tôi lấy hết can đảm đi tìm anh trai cậu ta cáo trạng. Người đàn ông mặc vest đi giày da bị tôi mặc đồng phục chặn ở một góc tường, ngữ điệu lạnh lùng bất đắc dĩ: “Đàn ông nhà họ Chu, chỉ nghe lời vợ mình.” Tôi bối rối cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: “Vậy em làm vợ anh, anh dạy dỗ lại em trai mình, được không?”
Tiểu Hắc Xà Lạc Đường
Hoàn thànhTôi nhặt được một con rắn nhỏ màu đen, mỗi khi chạm vào đuôi nó, cậu bạn cùng phòng nổi tiếng lạnh lùng lại phát ra âm thanh kỳ lạ. Cho đến khi con rắn nhỏ màu đen mẫu thuẫn với con rắn trắng tôi đang nuôi, tôi quyết định mang nó đi nơi khác. Nửa đêm, cậu bạn cùng phòng với đôi mắt đỏ hoe bò lên giường tôi, chiếc đuôi rắn khổng lồ quấn ch/ặt lấy tôi. Nước mắt lăn dài trên gương mặt uất ức của cậu ấy: "Người cậu yêu quý nhất... chẳng phải là mình sao?"