Bìa truyện

Văn án: "B//iến đi, đừng làm phiền ông đây ngủ!" Tôi gi/ật mình, rút tay ra khỏi áo anh ta. Quả nhiên, tên trùm trường không dễ ch/ọc vào. Giây tiếp theo, anh ta quay lại. Làm sao lại là anh ta? Anh chàng đeo bám đó đêm qua còn ôm lấy tôi và gọi tôi "bé yêu" rồi muốn hôn tôi nữa kìa?

8/10
Bìa truyện
Tác giả: Trì Ngư

Văn án: Tôi bị một anh chàng va phải. Anh ấy lo lắng hỏi tôi có sao không. Tôi nói không sao, chỉ nhờ anh đỡ tôi dậy rồi lò dò chuẩn bị rời đi. “Cô đi đâu vậy? Hay là để tôi đưa cô về?” Anh ấy gãi đầu, trông đầy áy náy. “Tôi chẳng có nơi nào để đi cả.” Tôi nhìn anh ấy, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ nghịch ngợm, “Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi với tôi thì cho tôi ở nhờ vài ngày nhé?” Anh ấy im lặng một lúc, rồi khi tôi định bỏ đi, anh ấy nắm tay tôi: “Được…được thôi.” Tôi há hốc miệng. Chuyện này cũng được sao?

8/10
Bìa truyện

Văn án: Ta xuyên thành nữ phụ đ/ộc á/c trong văn c/ứu rỗi, sở thích lớn nhất là tr@ t//ấn nam chính Bùi Tầm. Sau khi hắn có quyền thế thì chuyện đầu tiên chính là x/ử l/ăng tr/ì ta. Sau khi xuyên không, ta k/inh h/ồn b/ạt v/ía buông hắn ra. “Không kiên nhẫn chơi với ngươi, bổn tiểu thư chán rồi, c//út đi.” Sau này, lúc ta sắp mây mưa với lang quân mà ta nhung nhớ. Ta lại bị Bùi Tầm túm lấy cổ áo kéo về. Hắn nh/ốt ta vào Kim Ốc. Hắn qu/ỳ trước mặt ta, hai tay dâng r/oi lên. “Sao lại không kiên nhẫn chơi? Tiểu thư, ta sẽ không kêu đ//au nữa.”

8/10
Bìa truyện

Văn án: Con trai của mẹ nuôi tôi là nhân vật nổi tiếng trong trường, mỗi ngày đều nhận được rất nhiều thư tình. Vì cậu ta muốn tr@ t/ấn tôi, buổi tối sẽ đẩy cửa phòng ngủ của tôi ra, bắt tôi qu/ỳ dưới đất, đọc những bức thư tình này cho cậu ta nghe. Thẳng đến một ngày, tôi đọc nhầm tên của cậu ta thành Lộ Xuyên – Là học thần của trường chúng tôi. Lâm Chấp gần như đ//iên rồi, b//óp c//ổ tôi hôn tôi. Nhưng cậu ta không biết, sau khi cậu ta đi, Lộ Xuyên sẽ lẻn vào phòng của tôi, ở lại suốt một đêm. Mà tôi vẫn chờ, chờ hai tên đi/ên bọn họ đụng nhau, chó cắn chó, sau đó trả lại tự do cho tôi.

8/10
Bìa truyện

Văn án: Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vết son môi trên áo sơ mi của Thẩm Hi, anh ấy nói: “Ninh Ninh s/ay rư/ợu, anh đến đón con bé, có lẽ vô tình chạm phải.” Ninh Ninh là con gái nuôi của chúng tôi, mười tám tuổi, đang ở độ tuổi n/ổi l/oạn. Khi nói, lông mày anh ấy còn hơi cau lại vẻ phiền muộn. Tôi nhận lấy áo khoác an ủi: "Ninh Ninh giờ đang trong giai đoạn n/ổi l/oạn, anh chịu đựng một chút." Sau đó, cô con gái nuôi ấy gửi cho tôi một bức ảnh của hai người họ ôm nhau ngủ. “Dì bận rộn thế này, cháu chăm sóc Thẩm Hi một chút, dì có thể hiểu mà, đúng không?”

8/10