Thiếu nữ huyền học Cố Vi Vi
Đang raBố tôi là quán chủ đạo quán, người có tiền đều quen gọi bố tôi là đại sư, nhưng tôi biết ông ấy chỉ là một kẻ l/ừa đ/ảo giang hồ mà thôi. Để không kế thừa đạo quán của ông ấy mà khi thi đỗ 985 tôi đã xuống núi ngay trong đêm. Cho đến khi xuống núi tôi mới nhận ra... Tôi tùy ý đoán tướng, ai ai cũng chuẩn. Tôi thuận miệng bói quẻ, lần nào cũng linh nghiệm. Tôi tiện tay đưa bùa chú, c/ứu được người thật. Sau này, các ông trùm khắp nơi tề tựu ở cổng trường học chỉ để gặp được tôi, con gái của đại sư một lần. Trời đất ơi, bố tôi thật sự là thần bói quẻ ư?
Thần Nữ Duy Nhất
Đang raVăn án: Ta là thần nữ duy nhất. Sau khi h/iến t/ế cho chúng sinh, ta ngủ say vạn năm. Ta tiện tay c/ứu sống một tiểu hoa yêu thược dược. Khi tỉnh lại. Nàng đã thay thế vị trí của ta.
Xướng Môn Nữ Đế
Đang raVăn án: Ta là hoa khôi nổi danh nhất thành Kim Lăng, nhưng nhất tâm đơn luyến(*) tân khoa trạng nguyên Mạnh Du Bạch, vì c/ứu hắn mà nhờ cậy kẻ khác. (*) yêu đơn phương Nhưng cuối cùng hắn lại vì người trong lòng mà gửi ta đến dưới trướng của phản quân: “Vân Nô, nếu nữ tử như A Cẩm không thuần khiết, sao ngươi còn để nàng ấy sống?” Sau đó trong lúc h/ỗn l/oạn ta đã nh/ảy xuống vách núi, th/ịt n/á/t x/ương t/an, hắn một đêm bạc đầu, đi tìm ta khắp cùng trời cuối đất. Tương kiến lần nữa vào thọ yến của Hoàng đế Thẩm Khác, ta đã là sủng phi h/ại n/ước h/ại d/ân còn hắn thành nghĩa tử của Thẩm Khác. Hắn đỏ mắt hỏi ta: “Vân Nô, ta biết nàng vẫn còn sống có đúng không?” Ta m/ỉa m/ai cười nói: “Vương Gia đang c/uồng l/oạn à? Bây giờ ngài phải gọi ta một tiếng mẫu phi.”
Tơ Hồng Trời Ban
Đang raVăn án: Lúc tiểu Hầu gia từ Tây Bắc trở về, mang theo một cô nương. Cô nương là lưu dân sinh ra trong ch/iến l/oạn, ân nhân c/ứu mạng của tiểu Hầu gia. Tiểu Hầu gia là con một của Định Viễn Hầu, là bảo bối trong lòng trưởng công chúa, chủ đề mật đàm trong thiếu nữ khuê phòng trong kinh thành. Ngày đó hắn dắt hồng tông mã mang theo môt cô nương trở về, suốt dọc đường về, từ đường cái Chu Tước trở về Hầu phủ, trong kinh liền đồn đoán, đây nhất định là giai thoại phong lưu, chỉ là bệ hạ cố ý để Tiết gia cùng Định Viễn Hầu kết làm thông gia, cái này nên làm thế nào cho phải? Ta nghĩ vấn đề không lớn. Nếu như không phải ta không vô tình xuyên không thành con gái đ/ộc nhất của Tiết gia thì mọi chuyện đã khác.
Mộng Cũ Khó Quên
Đang raVăn án: Tôi sống ở nhà Chu Trạch Xuyên năm 14 tuổi, nhưng tôi chưa bao giờ gọi anh ấy là anh trai. Cho đến khi Phương Đình xuất hiện với tư cách là "chị dâu" của tôi, cô ta đã bẻ g/ãy hoa linh lan mà tôi trồng, bôi nhọ tôi, nói tôi dây dưa không rõ với nhiều nam sinh, vắt óc tìm cách đuổi tôi đi. Ba của tôi t/ức gi/ận dùng móc quần áo đ//ánh tôi: "Đồ đ/ê t/iện!" Mẹ tôi đang bận dỗ dành em trai tôi: "Con trai ngoan, đừng bắt chước chị con nhé." Chu Trạch Xuyên không nói một câu nào mà chỉ dùng ánh mắt thất vọng nhìn tôi. Sau đó tôi bỏ lên vùng núi cao làm cô giáo tình nguyện, trong một đêm mưa bão, vì c/ứu người mà tôi bỏ mạng. Trước khi rời bỏ thế giới này, tôi đã gửi cho anh ấy một tin nhắn. "Anh..." "Chúc anh hạnh phúc." Đây là lần đầu tiên tôi gọi anh ấy là anh trai.