
Quên Mất Chồng Là Bác Sĩ
Đang raTôi kết hôn chớp nhoáng với một bác sĩ, ngày thứ hai sau cưới anh ấy đã đi công tác. Tôi là người dễ quên nên cũng quên béng chuyện này luôn. Một lần bị thương phải đến bệ/nh viện, đã một tháng rồi chưa thấy “dì cả mụ” ghé thăm, bác sĩ nam đối diện hỏi tôi: "Ngoài tôi ra, em còn người đàn ông nào khác không?" Tôi lập tức nổi gi/ận: "Anh là ai? Sao lại nói chuyện với bệ/nh nhân kiểu đó?" Người đàn ông ấy lại nói: "Tiểu Tuyết, chồng em mà không nhận ra à?" Tôi:....
Gieo Gió Gặt Bão
Đang raVăn án: Từ nhỏ tôi đã biết, gia đình mình không giống như bao gia đình khác, nhà không có bố. Khi mẹ còn đang m/ang th/ai tôi, bố tôi đã không chờ được mà cưới con gái của lãnh đạo. Đó là tất cả những gì tôi biết về ông ta, không biết ông tên gì, bao nhiêu tuổi, trông như thế nào. Cho đến khi bà ngoại b/ệnh n/ặng, bệ/nh viện lớn nói rằng ca ph/ẫu th/uật của Giám đốc Lâm đã được xếp lịch một tháng nữa, bạn trai muốn giúp tôi chen vào, nhưng anh cũng chỉ là bác sĩ nội trú, không đủ năng lực. Nhìn bà ngoại ngày càng yếu đi, dì tôi vô tình nói ra rằng có thể để Chu Ngư liên hệ với bố con bé xem sao, biết đâu sẽ xếp được lịch sớm. Lúc đó tôi mới biết, hóa ra bố tôi sống cùng thành phố với tôi, và có mối qu/an h/ệ không nhỏ ở bệ/nh viện lớn. Bà ngoại m/ắng dì tôi, bảo đừng nói nhảm: "Không chữa thì không chữa, tao sống đến tuổi này cũng đủ rồi." Tôi đóng cửa lại, hỏi dì tên ông là gì. Phương Kiến Nghiệp, hóa ra bố tôi tên là Phương Kiến Nghiệp. Tìm ki/ếm cái tên này trên thanh tìm ki/ếm, có rất nhiều tin tức, trang web chính thức còn có số điện thoại của ông. Điện thoại được kết nối. "Alô, ai đấy?" "Tôi là Chu Ngư." Móng tay tôi cắm vào lòng bàn tay. "Bố."
Wechat Có Qủy
Đang raVăn án: Tôi nhận được một tin nhắn lạ: "Trong vòng năm phút cưỡng hôn bạn trai cũ, nếu không, anh ta sẽ nhảy lầu t/ự s*t." Không biết làm sao để cưỡng hôn, tôi đành hẹn người cũ ra gặp mặt. Vài giây sau hắn ta trả lời: "Chị, tôi không nhai lại cỏ cũ."
Nhất Trì Kinh Mặc
Đang raVăn án: Tôi và cô bạn thân của mình cùng gả vào nhà họ Đỗ làm chị em dâu. Cô ấy được cả nhà cưng chiều đến mức biến thành một cô vợ nhỏ ngốc nghếch. Vào tháng bảy trời nóng bức, cô ấy đã nấu một miếng thịt có giòi sống trong đó rồi cho cháu trai tôi là Tráng Tráng ăn. Khi tôi nhìn thấy thì vội vàng đưa Tráng Tráng đến b/ệnh v/iện r/ửa r/uột. Bạn thân nép sau lưng chồng tôi nói: “Không phải lỗi của Bảo Bảo đâu, Bảo Bảo chỉ nhìn thấy miếng thịt nên muốn nấu cho con ăn thôi.” “Chú út, có phải Bảo Bảo ngốc lắm không, chuyện gì cũng làm không xong, hu hu…” Sau khi Tráng Tráng tỉnh lại thì nó và mẹ chồng tôi hùa nhau v/u o/an cho tôi, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi, nói tôi khiến nó ng/ộ đ/ộc. Từ ngày hôm đó tôi đã phải chịu cảnh b//ạo l//ực gia đình suốt bao năm tháng dài đằng đẵng, trên người tôi không còn chỗ d/a th/ịt nào lành lặn. Thậm chí vào đêm giao thừa, tôi còn bị Tráng Tráng t/àn nh/ẫn l/ột d/a, cuối cùng ch*t vì mất m/áu quá nhiều. Nhưng khi tôi mở mắt ra thì tôi lại quay về ngày cô bạn thân của tôi nấu miếng thịt đầy giòi sống đó.
Rối Gỗ Treo Chỉ Mảnh
Đang raVăn án: Con trai của mẹ nuôi tôi là nhân vật nổi tiếng trong trường, mỗi ngày đều nhận được rất nhiều thư tình. Vì cậu ta muốn tr@ t/ấn tôi, buổi tối sẽ đẩy cửa phòng ngủ của tôi ra, bắt tôi qu/ỳ dưới đất, đọc những bức thư tình này cho cậu ta nghe. Thẳng đến một ngày, tôi đọc nhầm tên của cậu ta thành Lộ Xuyên – Là học thần của trường chúng tôi. Lâm Chấp gần như đ//iên rồi, b//óp c//ổ tôi hôn tôi. Nhưng cậu ta không biết, sau khi cậu ta đi, Lộ Xuyên sẽ lẻn vào phòng của tôi, ở lại suốt một đêm. Mà tôi vẫn chờ, chờ hai tên đi/ên bọn họ đụng nhau, chó cắn chó, sau đó trả lại tự do cho tôi.