Chẳng Hay Trăng Núi
Đang raVăn án: Tôi lớn lên cùng với thiếu gia trong giới Bắc Kinh, Vân Tử Áng. Suốt mười năm ròng rã, từ việc chăm sóc anh ta như mẹ, đến tình nhân không danh phận, rồi cuối cùng trở thành một trong số rất nhiều người phụ nữ bên cạnh anh ta, nhưng là người ít gây phiền phức nhất. Mọi người đều biết tôi yêu anh ta. Cho đến khi ánh trăng sáng của anh ta về nước. Anh ta đã xua tan tất cả những bông hoa và cỏ cây xung quanh mình. Bao gồm cả tôi. Tối hôm đó, khi tôi rời đi, anh ta và những người bạn của mình cười vang. Nhưng sau đó họ đều nói. Vân Tử Áng phát đi/ên rồi!

Thần Nữ Cầu Tự
Đang raTôi là "Thần Nữ Cầu Tự" danh tiếng tứ phương. Đàn ông chỉ cần qua đêm với tôi, sau đó về ân ái với vợ mình, thì chắc chắn vợ họ sẽ mang th/ai con trai. Toàn bộ đàn ông trong làng đều đã tìm đến tôi, thậm chí có người ở xa nghe danh liền ngồi xe khách hơn chục tiếng chỉ để cầu được con. Nhưng họ không biết rằng, những đứa trẻ mà vợ họ sinh ra... không phải là người. Mà là trứng của tôi.
Anh Là Bí Mật Rực Rỡ Nhất Đời Em
Đang raVăn án: Sau khi vào đại học, tôi nhận một công việc làm thêm, mỗi ngày dỗ một anh chàng đẹp trai cao 185 đi ngủ. Tôi buồn ngủ muốn ch*t, bắt đầu không kiểm soát được lời nói của mình: "Hai chú heo con đi vào căn nhà gỗ nhỏ, ha, hai hộp rau hẹ..."
Sếp Khoe Body Nuôi Công Ty
Đang raVăn án: Trong buổi họp thường lệ của công ty, tôi mơ màng buồn ngủ, thế nên lén lút mở điện thoại, gửi tin nhắn qu/ấy r/ối cho soái ca có cơ bụng trên Douyin. “Bảo bảo, em thấy cơ vai của anh có chút vấn đề, có muốn em đem chân đặt lên đó thử không?” “Muốn thì nhắn 1, không muốn thì V* cho em 50.” *微=V:Cách nói ngắn gọn của việc chuyển tiền qua Wechat. Giây tiếp theo, tin nhắn giống như thế xuất hiện trên màn hình lớn của phòng họp. Mà cái tên sếp được gọi là m/a v/ương ă/n th/ịt ng/ười có khuôn mặt như tảng băng trôi kia bình tĩnh thoát khỏi màn hình, bấm vài con số trên điện thoại của mình. “+¥50000.” “Đang đi làm, em qua một bên chơi đi.” Tôi: ?????!
Bạn trai tôi, người mới yêu tôi đúng một ngày, gặp t/ai n/ạn xe và mất trí nhớ. Trong phòng bệ/nh, anh ấy ngơ ngác hỏi tôi: “Cậu là ai?” Thật ra, ngay giây phút vừa đồng ý quen Lục Yến, tôi đã hối h/ận rồi. Dù sao… tôi cũng là đàn ông mà. Thế nên tôi mặt không đỏ, tim không lo/ạn mà nói dối: “Chào anh, huynh đệ tốt.” Lục Yến lạnh lùng cười khẩy, lập tức đ/è tôi xuống giường bệ/nh, giọng đầy sát khí: “Trần Thuật, anh từng nói rồi, nếu em dám lừa anh, thì em ch*t chắc!”