Bìa truyện
Tác giả:

Văn án: Sau khi trúng xổ số ba mươi vạn, tôi c/ưỡng é/p kết thúc cuốn tiểu thuyết đang viết dở của mình. Nữ chính soi gương bị sắc đẹp của mình làm sướng ch*t. Nam chính đi đường dẫm lên vỏ chuối té ch*t. Nhân vật phản diện hút th/uốc trong nhà bị n/ổ bình ga ch*t. Tôi đ/iên c/uồng viết: “Ng/ỏm! Đều ng/ỏm hết cho lão nương!” … Đêm hôm đó tôi đã xuyên sách, bị buộc phải sửa chữa cái cốt truyện nhão nhoẹt đó thì mới có thể trở về thế giới hiện thực. Nhưng tôi đã chậm một bước rồi, khi tôi đến nhà nữ chính thì cô ấy đã bị sắc đẹp của mình làm sướng ch*t rồi. Mà ở hiện trường tôi thành kẻ tình nghi duy nhất. “Cô ta tự mình sướng ch*t! Là sướng ch*t đấy! Tại sao anh lại không tin?” Đối diện tôi là đội trưởng đội cảnh sát, anh ấy đã hút th/uốc suốt một đêm vì không hiểu sao máy phát hiện nói dối của cục cảnh sát lại bị hỏng vào lúc này.

8/10
Bìa truyện
Tác giả: Sữa chua xoài

Tôi livestream giám định cổ vật, bất ngờ kết nối với hoa khôi thời cấp ba. Cô ấy lôi ra một chiếc giày thêu tinh xảo, tôi bảo: "Đồ thời nhà Minh đấy!" Cô ta cười to: "Giày chị dâu tôi đấy, mới đi hôm qua mà!" Tôi liền phản bác: "Không đời nào! Lớp dầu x/á/c ch*t trên này còn bóng hơn cả gốm tráng men đấy!" Hoa khôi tức tối, dắt luôn chị dâu đến nhà tôi để chứng minh. Đến lúc đó, tôi mới phát hiện... đó là một cỗ huyết thi. Huyết thi mỗi đêm rằm, cửu khiếu chảy m/áu, phải hút một lượng lớn m/áu người để bù đắp. Mà đêm nay, lại đúng ngày rằm...

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 叶非白

Văn án: Người đàn ông bất ngờ ôm ch/ặt lấy tôi, gương mặt anh càng lúc càng cúi gần xuống. Tôi x/ấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, không dám ngẩng đầu lên! Đôi mắt đào hoa của anh ta ánh lên nét cười tinh quái, nhẹ nhàng thở hơi bên tai tôi: "Nếu em muốn cầu con, thì anh cũng có thể cố gắng." Tôi: ??? ….

8/10
Bìa truyện

Văn án: Ở góc phố vừa xuất hiện một xe b/án bánh xèo, người b/án là một chàng trai rất đẹp trai. Tiếc là, bánh anh ấy làm ra lại rơi vào tình trạng bở tơi, thảm thương đến mức không nỡ nhìn... Tôi không kìm được, cầm lấy cái vá (hay còn gọi là cái muôi, tùy từng vùng miền) và trêu đùa nói với cậu ta: "Cậu không phải cảnh sát chìm đấy chứ?" Chưa kịp nói hết câu, cậu thanh niên trắng trẻo đã đưa tay bịt miệng tôi lại. "Khách đến rồi kìa." Trần Tự ôm tôi vào lòng, dịu dàng gọi tôi: "Vợ à."

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 魏满十四碎

Năm năm trước, khi mới 18 tuổi, tôi từng cố tình quyến rũ Cố Kỳ Cẩn rồi bị anh gh/ét cay gh/ét đắng. Năm năm sau, tôi trở thành thư ký của anh, làm việc cần mẫn như trâu ngựa. Vốn dĩ đã an phận rồi, nhưng một lần bất ngờ đ/ập trán vào người anh lại khiến tôi có khả năng nhìn xuyên thấu quần áo của anh. Người khác thấy Cố Kỳ Cẩn vận vest chỉn chu, lạnh lùng nghiêm nghị, chẳng bao giờ nở nụ cười. Còn trong mắt tôi chỉ có cơ bụng săn chắc gợi cảm... và chiếc quần l/ót đen kiểu "bullet". Mỗi ngày đi làm đều là cực hình, tôi sợ ánh mắt mình quá bi/ến th/ái khiến anh nghĩ tôi vẫn chưa từ bỏ ý đồ x/ấu. Để tránh hiểu lầm, tôi quyết định ki/ếm một anh bạn trai. Ngày xem mắt, Cố Kỳ Cẩn chặn tôi trong phòng trà. "Em mặc thế này định đi gặp ai?" Mặt anh ta xanh lè, giọng lạnh băng: "Quần ren xuyên thấu màu tím à?" Khoan đã! Sao anh ấy biết tôi mặc quần l/ót ren tím?!

8/10