
Sa Lưới
Đang raTô Mễ theo chỉ dẫn đến nhà ga xe lửa, dòng người chen chúc nhau trong cái không gian hình chữ nhật dài mười mấy mét. Mùi thơm của nước hoa rẻ tiền trộn lẫn với mùi mồ hôi nồng đậm, mùi vị tạp trần không dễ ngửi. Cô kéo thấp mũ, khẩu trang chưa từng kéo xuống, co người nằm cạnh cửa sổ nhắm mắt. Tô Mễ bị đánh thức bởi tiếng khóc thất thanh của trẻ em, cô nheo mắt liếc nhìn, đứa nhỏ mấy tháng tuổi đang nằm trong tấm chăn mỏng bật khóc. Người phụ nữ bối rối trước ánh mắt của nhiều người xung quanh, cúi thấp đầu dỗ đứa nhỏ, vẫn còn một bé trai nhỏ xíu đang nằm bên tay trái người phụ nữ ngủ gật.

Bá tước Kirchner thì thầm giọng buồn ngủ, mở miệng nhìn chằm chằm vào cô.“Xinh đẹp là tốt, nhưng nếu không được cưỡi lên thì còn gì đáng buồn hơn.” "… Dạ vâng." "Bởi vì ta không thể tận hưởng nó." Shada không thể rời mắt khỏi đôi môi của người đàn ông. Cô ấy nghĩ rằng mình đang trở nên kỳ lạ. Mặc dù không có sắc thái tình dục trong giọng nói đơn điệu của ngài ấy… nhưng không hiểu tại sao cô lại cảm thấy có một sự thô tục nào đó. Shada lờ mờ suy nghĩ, mơ hồ với cơn sốt cao hơn trước. Không, nhưng… Nó thực sự có ý nghĩa gì không? Liệu ngài ấy nhìn mình bằng đôi mắt nặng trĩu đó rồi chỉ thản nhiên nói những điều như vậy thôi sao?

Chú à! Yêu em đi
Đang raTriệu Nguyệt Yên ngồi trên chiếc sofa màu hồng nhạt trong phòng khách, ánh mắt của cô chăm chú dán lên màn hình một giây cũng không rời khỏi, cũng không lấy một cái chớp mắt. Ánh mắt của cô luôn dõi theo vào bóng dáng của người đàn ông hay nói đúng ra nếu để nói bằng tuổi thì cũng có thể đủ tuổi làm chú cô luôn rồi. Cô vẫn nhìn vẫn mãi nhìn, nhìn từng cử động, từng nét mặt của người đó. Đây là người đàn ông mà cô đã gặp mặt hơn một tháng trước và trong một tháng này thi thoảng lại đụng vào nhau. Có lẽ ngay từ lần đầu tiên cô đã bị rung động bởi ánh mắt dịu dàng, giọng nói trầm ấm đó. Câu chuyện có lẽ phải kể lại từ một tháng trước. Hôm đó, cũng như bao ngày khác cô đi đến bệnh viện làm như mọi khi. Đang ngồi sắp xếp lại giấy tờ số liệu hôm nay đi khám cho bệnh nhân được thì cửa phòng được đẩy ra. Một người đàn ông đi bệnh cạnh nữ y tá trưởng mà cô được phân công làm trợ lí cho cô ý cùng bước vào phòng. Triệu Nguyệt Yên nghe thấy hai người nói chuyện với nhau muốn tìm một y tá là hộ lí cá nhân, nghe đến mức lương thì cô thấy nó thật là cao, với một sinh viên như cô thì mức lương đó cũng đủ để cô tiêu xài cả nửa năm rồi. Trong khi Triệu Nguyệt Yên cô đang ngu ngơ không biết gì và nghĩ rằng một miếng bánh béo bở như vậy thì không thể nào rơi trúng cô được vì nơi của cô có nhiều đàn chị giỏi hơn cô nhiều nhưng ai mà ngờ tới cuối cùng nó lại rơi vào cô làm cô cũng bất ngờ không kém.

Tình Yêu Ngột Ngạt Của Mẹ
Đang raBữa cơm tất niên đang ăn được một nửa, mẹ đột nhiên lấy bài thi cuối kỳ của tôi ra cho họ hàng chuyền tay nhau xem. “Tiếng Anh 139.5 điểm, giỏi thật đấy.” Những người họ hàng không hiểu đầu đuôi gì liền chân thành khen ngợi tôi. Tôi lại chỉ cúi gằm đầu xuống, vì tôi biết mẹ đang chuẩn bị mắng tôi trước mặt mọi người. “Giỏi cái gì chứ? Trong lớp nó có ba đứa được trên 140 điểm cơ mà, Thanh Thanh thi thế này là quá kém.” “Thằng Tiểu Minh ở tầng dưới trước đây còn không bằng nó, lần này cũng được 143 điểm rồi.” “Thi đại học chỉ cần kém một điểm là có thể tụt mấy chục hạng. Nếu Tiếng Anh của Thanh Thanh không được ít nhất 140 điểm, sau này chỉ có nước đi ăn xin thôi.”

Yêu Gia Sư Của Con Gái
Hoàn thànhVương Mỹ Ngọc hiện tại đang là sinh viên năm nhất Trường đại học Tài chính – Ngân hàng, hoàn cảnh gia đình ở quê của cô cũng bình thường đủ ăn đủ mặc không quá khá giả, ở trong nhà còn có một người em gái chuẩn bị lên lớp 10. Do hoàn cảnh gia đình cũng không khấm khá, Vương Mỹ Ngọc sợ rằng học phí đắc đỏ của mình sẽ trở thành gánh nặng trên vai của cha mẹ nên từ lúc bước chân lên thành phố lớn vào ngưỡng cửa đại học thì cô đã đi làm thêm để tự trang trãi học phí giảm bớt nỗi lo của gia đình. Thời gian học là buổi sáng và chiều nên hầu như buổi tối nào Vương Mỹ Ngọc cũng đi làm thêm ở cửa hàng bán thức ăn nhanh hết, cô làm việc chăm chỉ nhưng ngặt nỗi lương bổng cũng chẳng có bao nhiêu, nhiều vị khách tính tình quái gở thấy cô hiền lành còn nhiều lần kiếm chuyến bắt bẽ đủ điều khiến cô cảm thấy buồn bã tủi thân...