Bìa truyện
Tác giả: Chí Hồ

Vào thời điểm gia đình tôi gặp khó khăn nhất, tôi đã giả làm chị gái mình để chăm sóc vị hôn phu m/ù của chị ấy, với mục đích lấy 500,000 tệ. Khi anh ta hồi phục thị lực, tôi không nói một lời nào mà lặng lẽ rời đi. Chúng tôi gặp lại nhau lần nữa trong một cuộc phỏng vấn thương mại. Tôi lúc này chỉ là một phóng viên thực tập vô danh. Anh ta đã khôi phục lại địa vị, trở thành gia chủ quyền lực của nhà họ Hứa. Trong buổi phỏng vấn, một phóng viên hỏi: "Nghe nói trong thời gian anh bị bệ/nh, nhờ có vị hôn thê của anh chính là cô Châu luôn ở bên, không rời không bỏ, vậy hai người sắp có tin vui phải không?" Khóe môi anh ta khẽ nhếch lên, tay giơ ra để lộ chiếc nhẫn: "Đúng, tôi và cô ấy sắp đính hôn." Ánh mắt anh ta vô tình hay cố ý lướt qua tôi – người đang đứng ở góc phòng.

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 慕西baby

Sau khi ly hôn 7 năm, tôi và Giang Yến gặp lại nhau ở bệ/nh viện t/âm th/ần. Tôi là cảnh sát nằm vùng đóng giả thành người mắc bệ/nh t/âm th/ần. Anh ấy là chủ doanh nghiệp mới thành lập mắc chứng hưng cảm. "Bảy năm không gặp, em lại thành ra như này?" "Lâm Thanh Thanh, tôi từng nói, sẽ có một ngày em hối h/ận vì đã bội tình bạc nghĩa với tôi." "Hối h/ận rồi phải không? Kẻ t/âm th/ần nhà em..." Sau đó, nhân lúc không có ai, anh nghiêng đầu lén hôn tr/ộm tôi. "Không sao cả. Cho dù em có bệ/nh tôi vẫn sẽ yêu em."

8/10
Bìa truyện

Hồi nhỏ Trần Tử luôn đối đầu với tôi, cho đến khi hai chúng tôi được phân vào cùng một lớp thời trung học, vốn muốn tránh xa cậu ta… Về sau… Cậu ta kabedon tôi ở trước cửa nhà tôi, ôm gọn tôi vào trong lòng, thấp giọng nói: “Tiêu Tiêu, trốn tôi à?”

8/10
Bìa truyện
Tác giả: Chí Hồ

Lâm Dịch Phàm đưa nội y cho tôi, tiện tay đưa luôn một tấm thiệp mời. “Tháng sau là đám cưới của anh, em có đến không?” Tôi kéo chăn che ng/ực ngồi dậy, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Cố tình trêu anh: “Anh chắc chắn muốn cầu hôn em trong hoàn cảnh này à?” Anh như thể vừa nghe thấy điều gì đó buồn cười. Liếc tôi một cái đầy khó hiểu. “Cố Mộng, em sẽ không nghĩ rằng người anh sắp cưới là em đấy chứ?”

8/10
Bìa truyện
Tác giả: 殊恙

Văn án: Một cách vô tình, tin nhắn tôi gửi cho cô chủ của quán Vẹt lại bị gửi nhầm cho trùm trường. Sau khi tin nhắn được gửi đi, tôi không hề nhận lại được phản hồi nào. Sau đó, trùm trường đột nhiên gi/ận d/ữ lao về phía tôi, chỉ vào tôi và nói: “Cô không biết x/ấu hổ à!” ??? Không… nhưng mà, chỉ m/ắng tôi thôi, tại sao hắn lại đỏ mặt?

8/10